Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Tranh chỉ chỉ vào phòng bếp ở phía sau: "Cậu vào xem sẽ hiểu ngay thôi." 

Hoàng Diệu Lương đi vào phòng bếp ở phía sau với vẻ mặt đầy nghi hoặc, vừa đẩy cửa ra đã sững sờ tại chỗ. 

Chỉ nhìn thấy toàn bộ phòng bếp đều được dọn dẹp, tuy vừa nấu ăn xong nhưng vẫn giữ được sự gọn gàng sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng có dấu vết đã được lau dọn. 

Tất cả những vật dụng trong nhà bếp đã qua sử dụng đều được sắp xếp một cách ngăn nắp khiến người khác cảm thấy rất hài lòng. 

Còn nhìn lại mình, vừa nấu ăn xong đã quăng dao, nồi, chén, đũa lộn xộn hết cả lên, sàn nhà cũng bị giẫm đến bẩn, thậm chí còn đổ dầu thừa vào trong bồn rửa chén. 

Nếu so với Ngải Hà thì thật sự có thể dùng từ "lôi thôi lếch thếch" để hình dung Hoàng Diệu 

Lương, từ giây phút đó, anh ta đã biết mình thua ở đâu rồi. 

Hoàng Diệu Lương từ từ đi tới, cúi đầu không nói lời nào. 

Nhiếp Tranh nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có biết mình thua ở điểm nào không?" 

Hoàng Diệu Lương gật đầu, dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước đã hoàn toàn biến mất. 

Nhiếp Tranh an ủi: "Cậu còn trẻ mà đã có tay nghề nấu nướng tốt như vậy, chỉ cần sau này cậu có đủ kiên định, chịu yên phận và đừng nóng nảy bốc đồng, chắc chắn cậu sẽ trở thành một đầu bếp xuất sắc trong tương lai. Nhưng hôm nay thì cậu thua rồi." 

Không nói thêm gì nữa, thẳng thua đã rõ. 

Cô gái câm Ngải Hà vô cùng bất ngờ đã trở thành trợ lý của Nhiếp Tranh, còn Hoàng Diệu Lương thì nuối tiếc vì thất bại rời đi trong suy sụp. 

Nhiếp Tranh động viên Ngải Hà: "Tôi cảm thấy cháu rất thiếu tự tin về bản thân, điểm này khiến cháu rất khó cải thiện khả năng nấu nướng của mình, sau này cháu phải học cách thả lỏng và tin tưởng vào bản thân nhiều hơn. Một người khuyết tật thiếu mất một tay như tôi. còn có thể nấu ăn được, người đầy đủ hai tay như cháu thì càng dễ thành công." 

Ngải Hà gật đầu lia lịa, cô ấy nhìn thấy trong mắt Nhiếp Tranh lóe lên một tia chân thành. 

Giang Sách mỉm cười, cầm đũa đứng lên gắp cá vược hấp và thịt kho tàu vừa ăn vừa nói: "Hai người cứ trò chuyện đi, tôi ăn trước đây, sắp đổi chết rồi." 

Trong lúc ăn cơm, Giang Sách vờ như vô tình nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Vân, anh hỏi: "Năm nay Tiểu Vân bao nhiêu tuổi rồi, có đi học chưa?" 

Nhiếp Tranh thở dài: "Thật ra nó đã tới tuổi đến trường rồi, nhưng tôi chưa tìm được nhà trẻ nào thích hợp cả, hơn nữa gần đây tôi bận quá nên việc đến trường cũng tạm thời bị hoãn lai." 

"Làm vậy sao mà được? Cho con cái đi học là chuyện lớn, thế mà ông lại không để trong lòng." 

Giang Sách suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi biết một nhà trẻ ở gần đây, đi, bây giờ chúng ta đi đăng ký cho cô bé thôi." 

"Đi luôn bây giờ hả?" 

"Nếu không thì sao? Người làm ba như ông cũng vô trách nhiệm quá rồi đấy." 

Giang Sách bế Nhiếp Tiểu Vân ra ngoài, Nhiếp Tranh bất đắc dĩ đành giao việc ở cửa hàng cho Ngải Hà lo liệu, còn ông ta thì theo Giang Sách đến nhà trẻ. 

Nhà trẻ mà Giang Sách đang nói đến chính là nhà trẻ mà con trai của Cốt Lang đang theo học. 

Nhà trẻ Húc Huy. 

Hiệu trưởng Cam Đức Dương vừa nhìn thấy Giang Sách đến đã vội mỉm cười niềm nở bước đến chào hỏi: "Ồ, anh Giang, sao hôm nay lại đến đây thế?" 

"Tôi đến để báo danh cho đứa nhỏ." 

"Được, không thành vấn đề." 

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần báo danh này không hề gặp trở ngại gì, Cam Đức Dương lập tức hoàn thành thủ tục nhập học cho Nhiếp Tiểu Vân, sau đó dẫn cô bé đến lớp. 

Cam Đức Dương giới thiệu Nhiếp Tiểu Vân với các bạn nhỏ khác trong lớp, tiếp đó sắp xếp chỗ ngồi cho cô bé. 

Lúc này, Giang Sách vẫy tay với Cổ Vĩnh Lượng - con trai của Cốt Lang, gọi thằng bé đến bên cạnh mình. 

"Chú?" 

“Ừm” Giang Sách ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Vĩnh Lượng rồi nói: “Em gái vừa tới lúc nãy là con gái của một người anh em tốt của chú, chú sắp xếp cho cô bé học ở đây nên con chăm sóc cho em ấy một chút. Em ấy có gì không hiểu thì con giải thích cho em ấy, đừng để em ấy bị các bạn khác bắt nạt, biết chưa?" 

Cố Vĩnh Lượng gật đầu lia lịa: "Con biết rồi chủ, con không để cho bất cứ ai bắt nạt em ấy đâu." 

"Ừ, ngoan lắm." 

Giang Sách xoa xoa cái đầu nhỏ của Cố Vĩnh Lượng, sau khi bảo thằng bé trở về lớp thì rời khỏi trường học với Nhiếp Tranh. 

Nhiếp Tranh đã lo lắng suốt dọc đường, tuy Nhiếp Tiểu Vân đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tách khỏi ba mình, chuyện này khiến ông ta có chút không yên lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK