Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một khoảng thời gian ngắn Long Trọc Đầu cũng không phản ứng lại kịp, sửng sốt mất vài giây, đột nhiên hắn cười ầm lên. 

“Này, tụi mày đều nghe thấy đúng không?” 

“Cái thằng ngu này vậy mà dám thu tiền của tao, còn một giây một triệu tệ nữa chứ.” 

Long Trọc Đầu lấy ngón tay chọc chọc đầu của Giang Sách: “Thằng nhóc, mày có biết chữ “Chết viết thế nào không hả?” 

Giang Sách mỉm cười trả lời: “Tôi không biết viết, không thì anh dạy tôi đi?” 

“Vậy thì tao đây sẽ dạy cho mày!” 

Long Trọc Đầu giơ tay định tát cho Giang Sách một cái bạt tai, kết quả là tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị Giang Sách tóm lấy ngón tay. 

“Mới nãy anh dùng chính ngón tay này chọc đầu tôi nhỉ?” 

Răng rắc. 

Đầu ngón tay gãy ngược ra ngoài. 

“A!!!” Tiếng gào thét của Long Trọc Đầu giống như tiếng mổ heo, đau đến nước mắt của hắn. cử rơi mãi không ngừng. 

Hư! 

Giang Sách đưa chân đá vào bụng của Long Trục Đầu, đả cho hắn văng ra đập lên chiếc xe phía đối diện. 

Long Trọc Đầu ngã trên mặt đất kêu thảm thiết: “Đập chết nó, đập chết nó cho tao!” 

Tô Nhàn cũng trợn tròn mắt, Giang Sách bị điện rồi phải không? Vậy mà lại ra tay với Long Trọc Đầu, anh không biết Long Trọc Đầu dữ dằn cỡ nào sao? 

Việc này đã chọc giận đối phương rồi, làm sao bây giờ? 

Giang Sách quay đầu nói với vào trong xe: “Có mang khăn tay không?” 

Tô Nhàn gật đầu liên tục theo bản năng. 

“Lấy khăn tay che mắt lại rồi đếm thầm 30 giây.” 

“Để làm gì?” 

“Cứ làm theo là được.” 

Giọng điệu của Giang Sách chân thật đến đáng tin, Tô Nhàn vươn tay cầm lấy khăn tay che lại đôi mắt của mình. 

Cô ấy yên lặng đếm số. 

Từ một đến ba mười, cô ấy đếm từng số từng số, trong lúc đấy không ngừng nghe thấy được đủ loại tiếng kêu rên than khóc, liên tục có người và vào xe rồi phát ra âm thanh rầm rầm rầm”. 

Tô Nhàn sợ hãi, cuộn tròn mình như một quả bóng, cử động nhẹ cũng không dám. 

"28." 

"30." 

Tô Nhàn hơi thút thít: “Em có thể gỡ khăn tay xuống được chưa?” 

“Được rồi.” 

Giọng nói ấm áp lại còn trầm dày của Giang Sách truyền vào tài khiến cho Tô Nhàn cảm thấy rất thoải mái, cô ấy tháo khăn tay xuống, kinh ngạc phát hiện không biết vì lý do gì mà một đám trọc đầu ác ôn kia lại nằm hết ở trên mặt đất. 

Người nào người nấy đều sùi bọt mép, thân thể vặn vẹo thành một đống, còn có vài tên hôn mê luôn rồi. 

30 giây ngắn ngủi, mười mấy tên ác ôn sức dài vai rộng đều bị đánh bại, đây là loại sức mạnh khủng khiếp gì vậy? 

“Tất cả bọn họ đều bị anh đánh gục à?” 

Giang Sách mỉm cười, anh không trực tiếp trả lời mà chỉ xoay người đi tới trước mặt Long Trọc Đầu. 

Anh ngồi xổm xuống. 

Long Trọc Đầu đã sớm bị dọa cho sợ hãi, vừa khóc vừa nói: “Người anh em, đại ca, ông nội ơi, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi biết sai rồi, sau này tôi cũng không dám tái phạm nữa.” 

Giang Sách hỏi hắn: “Ừm, vậy thì chín mươi hai triệu anh thiếu tôi tính khi nào thì trả lại?” 

Long Trọc Đầu rưng rưng nước mắt: “Ông nội, ngài đừng đùa tôi nữa, tôi thật sự biết sai rồi.” 

“Phải vậy không? Vậy anh dự định làm gì để bù đắp lỗi lầm đây?” 

Long Trọc Đầu lập tức nói: “Năm mươi vạn kia tôi bỏ luôn, một đồng cũng không cần.” 

Hắn cố gắng chống đỡ sự đau đớn để đứng dậy, cũng lên tiếng gọi những người nằm trên mặt đất kia: “Đứng lên hết cho bố mày, đừng có cản đường của ông nội!” 

“Hổ Tử, Lão Bưu, tụi mày dời xe ra chỗ khác để ông nội còn đi! Những người khác xếp thành hai hàng, tiễn ông nội rời đi.” 

Mọi người ồn ào làm theo. 

Giang Sách mỉm cười trở lại trên xe, một lần nữa khởi động động cơ. 

Tô Nhàn nhìn từng chút một mà trợn mắt há mồm, đến tận bây giờ cô ấy vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, làm sao mà những người này lại đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ như thế. 

Giang Sách đưa tay về phía cô ấy: “Ngoài Long Trọc Đầu ra, em có mượn tiền của người nào nữa không?” 

“Ừm, có mượn” 

“Đưa điện thoại đây, nói cho anh biết tất cả những người mà em đã từng mượn tiền.” 

“Vâng” 

Giang Sách nhận lấy di động, ghi lại từng cái tên của những người đó rồi gửi cho Mộc Dương Nhất, sau đó trả lại điện thoại di động cho Tô Nhàn. 

“Từ giờ trở đi, em không còn nợ tiền nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK