Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Đinh Mộng Nghiên gật đầu mạnh mẽ. 

Đinh Trọng cố ý an ủi: “Cháu không cần phải buồn, cháu cũng không phải là người đầu tiên thất bại. Những người được phái đi trước đó đều thất bại, cháu không hoàn thành nhiệm vụ cũng là chuyện bình thường” 

“Nhưng Mộng Nghiên à, cháu có khiến cho đối phương tức giận không đấy?” 

Theo suy nghĩ của Đinh Trọng, một khi đối phương biết được dự án cải tạo là khu quy hoạch nghĩa trang thì chắc chắn sẽ rất tức giận, như vậy ông ta sẽ có lý do để lấy lại cổ phần nhằm bình ổn lửa giận. 

Nhưng... 

Đinh Mộng Nghiên lại lắc đầu. 

Đinh Trọng nhíu mày: “Có ý gì? Đối phương không tức giận à?” 

“Không phải.” 

“Vậy tại sao cháu lại lắc đầu?” 

Đinh Mộng Nghiên trả lời thành thật: “Cháu muốn nói rằng đối phương không từ chối dự án phá dỡ và cải tạo ạ.” 

"Hå..." 

Toàn trường đều yên lặng. 

Mọi người đều có những biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt của họ. 

Kinh ngạc, ngờ vực, đau đầu, mọi người đều tỏ ra nghi ngờ lời nói của Đinh Mộng Nghiên và hoàn toàn không tin những gì cô nói. 

Đinh Trọng ngồi ngay ngắn lại: “Mộng Nghiên, cháu có ý gì?” 

“Ý cháu là tất cả ba mươi hộ dân đã ký vào bản đề xuất dự án, và chúng ta có thể bắt đầu dự ản phá dỡ cải tạo bất cứ lúc nào!” 

Lần này Đinh Mộng Nghiên đã nói đủ rõ ràng để mọi người có thể nghe rõ. 

Nhưng không ai muốn tin vào sự thật này. 

Đùa gì vậy? 

Đã mấy tháng trôi qua, không biết bao nhiêu người đã được cử đi diễn thuyết, cũng không biết bao nhiêu món quà đã được gửi đến, nhưng chẳng có một lời nào đáp lại cả. 

Ngay cả Đinh Phong Thành được phái đến cũng bị đuổi ra khỏi nhà y như vậy. 

Tại sao những người khác đi lại không được việc mà Đinh Mộng Nghiên đi lại được việc chứ? Không thể có chuyện như thế được. 

Đinh Trọng cũng không thể tin được, nghiêm nghị nói: “Mộng Nghiên, cháu cũng không nên ăn nói bừa bãi như thế, chuyện này rất quan trọng, cháu không thể vì muốn trợ giúp Giang Sách xây dựng khu quy hoạch nghĩa trang mà bịa chuyện nói dối bọn ta được.” 

“Nói cho cháu biết, tuy rằng ông đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, không dễ bị lừa như vậy đâu.” 

Đinh Mộng Nghiên mỉm cười và trình đề xuất dự án lên. 

Đinh Trọng nghi ngờ mở bản đề xuất ra, sau khi nhìn thấy chữ ký, ông ta vô cùng kinh ngạc, mặc dù không thích Đinh Mộng Nghiên cho lắm nhưng ông ta vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của cô. 

Chắc chắn Đinh Mộng Nghiên không thể làm giả chữ ký được. 

Hơn nữa làm giả chữ ký sẽ không có ý nghĩa gì, sau này sẽ có người đi xác minh thì cũng chẳng cần thiết phải giả mạo. 

“Mộng Nghiên, cháu thật sự... đã làm được rồi ư?” 

Đinh Mộng Nghiên chỉ vào bản đề xuất dự án: “Tất cả đều ở đó.” 

Đinh Trọng nuốt nước bọt: “Mộng Nghiên, cháu đã làm thế nào vậy, tại sao người khác đi đều không được nhưng cháu vừa đi là được thế?” 

Thật ra bản thân Đinh Mộng Nghiên cũng không rõ ràng lắm về điều này lắm. 

Cô ngượng ngùng nói: “Thật ra, khi cháu vừa đến thì thái độ của đối phương rất khách sáo, hơn nữa còn chủ động yêu cầu ký tên. Nói thật, cháu cũng không hiểu tại sao?” 

"Ha?" 

Đối với kiểu lý do thoái thác này, có nói thế nào thì Đinh Trọng cũng không tin. 

Ông ta cho rằng nhất định Đinh Mộng Nghiên đã giấu diếm điều gì đó, rõ ràng là có điểm mấu chốt nhưng lại không chịu chia sẻ với mọi người. Người phụ nữ này thật là xấu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK