Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng là Viên Nhai Vĩ đang nhắm đến Giang Sách, chỉ thiếu nói thẳng họ tên ra thôi.

Những tên lão đại bên phe Viên Nhai Vĩ cũng lên tiếng, đám người không hề nhàn rỗi mà bắt đầu thi nhau chỉ trích.

“Sếp Viên nói cũng đúng, một số người cả ngày không làm việc mà vẫn nhận được lương cao, các anh em nghĩ sao về vấn đề này?”

“Chủ tịch Kỳ, tôi thật sự nghĩ rằng công ty cần điều tra thật kỹ, đừng để mấy người thiếu hiểu biết đó lừa tiền nữa.”

“Nói cái gì mà tạo lợi nhuận cho công ty, nhưng kết quả thì sao? Suýt nữa thì làm công ty đi tong luôn, nếu không phải có kẻ chết thay thì chỉ sợ châu báu Hằng Tinh của chúng ta đã phá sản rồi.”

Những người này nói rất nhiệt tình, chỉ hận không thể đuổi Giang Sách ra khỏi công ty ngay lập tức.

Bọn họ hận Giang Sách đến tận xương tuỷ, nếu như không thể đạp đổ châu báu Hằng Tinh thì ít nhất cũng phải đá Giang Sách đi.

Nếu anh không rời đi thì bọn họ kiếm tiền kiểu gì?

Nhưng trước sự phẫn nộ của mọi người, Kỳ Chấn và Giang Sách cũng chỉ mỉm cười, không hề có chút hồi hộp và lo lắng nào, cứ như tất cả đều nằm trong tầm tay của họ vậy.

Thấy Kỳ Chấn không lên tiếng, mọi người cũng dần bình tĩnh, những người phía sau cũng dần ngậm miệng lại, không nói nữa.

Đợi đến khi cả phòng họp an tĩnh lại, Kỳ Chấn mới ho khan một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: “Có vẻ như mọi người rất quan tâm đến chuyện này, nếu hôm nay tôi không cho mọi người một lời giải thích thì thật khó nói.”

“Nhai Vĩ nói đúng, đến lúc phải dọn dẹp một số người rồi, nếu không thì sớm muộn gì sau này công ty của chúng ta cũng sẽ bị mấy người đó huỷ hoại mất!”

Lời nói của Kỳ Chấn khiến mọi người bất ngờ.

Ngay cả Viên Nhai Vĩ cũng không ngờ rằng mình và Kỳ Chấn thật sự đứng cùng một mặt trận.

Thật ra ông ta cũng chỉ tỏ thái độ nhắm vào Giang Sách thôi, ông ta không nghĩ rằng mình có thể đuổi Giang Sách đi với dăm ba câu nói đó, ai ngờ tình huống lại thay đổi nhanh như vậy, Kỳ Chấn kia rất quan tâm đến Giang Sách, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chứ?

 

Chẳng lẽ Kỳ Chấn cũng khó chịu với cách ăn nói bừa bãi của Giang Sách sao?

Cũng không phải là không thể.

Trong lòng Viên Nhai Vĩ mừng thầm, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày đá bay Giang Sách đi!

Mọi người an tĩnh lại.

Kỳ Chấn bật máy chiếu, chiếu một danh sách trên màn hình máy tính lên.

“Đây là danh sách mà tôi đã tổng hợp lại.”

“Tất cả những người có tên trong danh sách đều là những người không đủ tiêu chuẩn, mời những người trong danh sách hãy chủ động nộp đơn từ chức.”

Hả?

Viên Nhai Vĩ lập tức sửng sốt, tình huống không ổn.

Không phải là đuổi việc Giang Sách sao? Tại sao lại có thêm một danh sách chứ?

Không ổn!

Viên Nhai Vĩ nhận ra hoạ lớn đến gần, vừa nãy Kỳ Chấn chỉ ba phải, ra vẻ là làm theo lời mọi người nói nhưng thực ra là ngược lại.

Kỳ Chấn vẫn đang bảo vệ Giang Sách.

Và đáng sợ hơn là Kỳ Chấn đã bắt đầu đối phó với phe cánh của Viên Nhai Vĩ.

Trong danh sách này có từ cấp quản lý đến nhân viên cơ sở, tất cả đều đưa vào, tổng cộng hơn 79 người!

Để một công ty sa thải nhiều người như thế trong thời gian ngắn, hơn nữa phần lớn đều là cấp quản lý thì đó chắc chắn là một sự kiện chấn động.

Nếu không chuẩn bị trước từ sớm thì Kỳ Chấn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.

Viên Nhau Vĩ đã hiểu rồi.

Cuộc họp ngày hôm nay, mỉa mai Reeves chỉ là vỏ bọc, mục đích thật sự của Kỳ Chấn là muốn nhổ cỏ tận gốc ông ta - Viên Nhai Vĩ!

 

Có vẻ như cũng là nghe theo lời đề nghị của Giang Sách.

Có thể kiên trì nhưng không thể nhịn nhục.

Con chó vội vàng nhảy tường.

Viên Nhai Vĩ quay đầu liếc qua Thường Dương bên cạnh, Thường Dương lập tức ngầm hiểu, vỗ bàn đứng lên.

Ông ta chỉ vào danh sách nói: “Chủ tịch Kỳ, ngài có ý gì? Thường Dương tôi vất vả chăm chỉ làm việc ở công ty như vậy, bây giờ ông lại nói bảo tôi đi là đi sao?”

Có người dẫn đầu, những người khác cũng náo loạn.

Mọi người nhao nhao đứng hết lên, cả đám đều muốn Kỳ Chấn đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Bọn họ cũng không phải là bất tài, làm sao có thể nói từ chức là từ chức được chứ? Nếu như hôm nay không cho bọn họ một lời giải thích hợp lý thì không phải là không thể kéo theo châu báu Hằng Tinh.

Viên Nhai Vĩ vững vàng ngồi trên ghế, trong lòng cười nhạo: Muốn cứng rắn với tôi sao? Ha ha, ông nghĩ chức chủ tịch đó của ông có thể kiểm soát tất cả à? Ảo tưởng! Chi nhánh Giang Nam sớm đã bị Viên Nhai Vĩ tôi nắm quyền rồi.

Có một vị trưởng phòng khá cao lớn tức giận, ông ta cầm cái cốc lên, hai ba bước đi qua định đập vào mặt Kỳ Chấn.

Nhưng…

Chiếc cốc còn chưa kịp nện xuống thì Giang Sách đã đá một cái, đá cả chủ cả cốc ra ngoài, người kia va thẳng vào tường, đau đến suýt hôn mê.

Một đạp này cũng làm cho mọi người bình tĩnh lại một chút.

Viên Nhai Vĩ giơ tay lên ý bảo mọi người ngừng tranh cãi, ông ta chủ động đứng lên nói: “Chủ tịch Kỳ, nếu ngài nghĩ rằng có thể khiến mọi người phục tùng bằng vũ lực thì tôi muốn nói là ngài sai rồi. Bây giờ đang là xã hội pháp trị, ngài làm thế là không được đâu.”

Kỳ Chấn cười cười, nói: “Không, tôi cũng đâu có ý định dùng vũ lực, vừa nãy mọi người cũng thấy rồi, cú đá của Giang Sách chỉ là tự vệ mà thôi.”

“Được rồi.” Viên Nhai Vũ gật đầu, tiếp tục truy hỏi: “Vậy thì mời chủ tịch Kỳ cho mọi người một lời giải thích, tại sao lại đuổi việc chúng tôi? Hôm nay nếu ngài không nói được lý do thì chúng tôi…”

“Thì như nào?”



“Cũng không có gì, chúng ta đều là người văn minh, không động thủ. Nhưng chúng tôi sẽ chiến đấu vì chính quyền lợi hợp pháp của bản thân. Ngài muốn sa thải nhiều người như vậy, được, có thể chứ, vậy mời ngài bồi thường theo quy định của luật pháp.”

Thường Dương ồn ào tiếp lời: “Sếp Viên nói đúng, họ Kỳ ông coi thường mấy người quản lí cấp cao chúng tôi, còn muốn sa thải tất cả mọi người, không sao, ông là chủ tịch, ông có quyền làm thế. Nhưng ông cũng phải bồi thường tương đương cho chúng tôi. Những người khác tôi không biết, nhưng Thường Dương tôi, căn cứ vào tiền lương và tuổi nghề, ông phải bồi thường ít nhất 300 vạn nếu muốn sa thải tôi!”

Một người đòi 300 vạn, nhiều người như vậy cộng lại thì công ty sẽ đi kèm hàng ngàn vạn.

Kỳ Chấn nheo mắt.

Thật ra số tiền đó cũng không nhiều, ông ta vẫn lấy ra được.

Dùng đến hàng ngàn vạn để đuổi đám người này đi, loại bỏ hoàn toàn phe cánh của Viên Nhai Vĩ, thật sự vẫn chấp nhận được.

Ngay khi Kỳ Chấn chuẩn bị đồng ý để Thường Dương và đám người này đi thì Giang Sách lại chủ động mở miệng nói: “500 vạn.”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

“500 vạn gì?” Thường Dương hỏi.

“Ý tôi là 300 vạn thì ít quá, cần bồi thường 500 vạn.” Giang Sách nói.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK