Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trước sau không quá bốn năm giây, vậy mà mấy tên vệ sĩ cao to cường tráng này đều bị một mình Giang Sách đánh cho thảm hại không ngóc đầu lên được. 

Tô Trung Nguyên giật mình sợ hãi liên tục lùi về sau mấy bước. 

Đây là chuyện con người có thể làm được sao? Không thể nào, đây chính là một con quái vật mới đúng! 

Đứng trong đám người vây xem, Nhiếp Tranh khẽ bật cười, danh hiệu Tu la chiến thần của Tây Cảnh đâu phải tùy tiện muốn cấp cho ai thì cấp? Đừng nói mấy tên giá áo túi cơm này, cho dù bây giờ số người tiến đánh nhiều gấp mười lần hiện tại đi chăng nữa cũng không ai làm gì được anh. 

Sau khi nhẹ nhàng giải quyết xong mấy người vệ sĩ, Giang Sách liền đi lên phía trước nắm lấy cổ áo Tô Trung Nguyên kéo lê trên mặt đất, siết cổ ông ta chặt đến mức cơ hồ thở không nổi. 

Giống như đang kéo một con lợn chết, anh chậm rãi đem Tô Trung Nguyên từ trong nhà kéo ra phía cửa, trực tiếp ném ra bên ngoài, thân mình của ông ta bay lên đánh mạnh vào cây cột bên đường. 

Tô Trung Nguyên đau đớn không ngừng hét lên. 

Giang Sách hung thần ác sát đứng ở trước mặt ông ta, mặt không biểu tình nhàn nhạt nói: “Không phải ông rất sính ngoại sao? Hiện tại mua vé máy bay đi ra nước ngoài ở ngay lập tức cho tôi, không bao giờ được phép quay trở về nước thêm một lần nào nữa. Từ giờ trở đi nếu để tôi còn nhìn thấy ông xuất hiện ở trong nước, thấy một lần tôi sẽ đánh một lần.” 

Tô Trung Nguyên sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, gật đầu lia lịa. 

“Được được, tôi lập tức đi ngay đây”. 

Ông ta cũng bất chấp hình tượng của mình, giống một con chó vừa bò vừa chạy ra ngoài, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người. 

Giang Sách đứng ở trong gió đêm, mỉm cười lắc lắc đầu. 

Tô Cầm, Tô Hồng Văn và những người khác cũng đi ra, nhìn Tô Trung Nguyên chật vật chạy trốn, không khỏi bật cười vui vẻ. 

Giang Sách có chút xin lỗi nói: “Mẹ, cậu, con xin lỗi, đáng lý ra trong ngày mừng thọ của bà ngoại con không nên đánh nhau với người ta như thế này.” 

Tô Hồng Văn xua tay: "Không có chuyện gì, tên khốn Tô Trung Nguyên kia, nhìn thấy ông ta là cậu liền tức giận. Hôm nay may mà có cháu thay cậu hung hăng giáo huấn ông ta một trận, cậu còn phải cảm ơn cháu mới đúng. Nhưng mà Giang Sách này, thân thủ của cháu thật đúng là không hề đơn giản nha.” 

Giang Sách cười nói: "Không có gì, chỉ là cháu đã từng đi lính ở Tây Cảnh được mấy năm, cho nên kỹ năng so với những người khác cũng tốt hơn một chút mà thôi." 

Chỉ hơi tốt một chút thôi sao? 

Nhiếp Tranh ở một bên trong lòng cười khổ, Giang Sách thật sự là quá mức khiêm tốn rồi. 

Dõi mắt nhìn toàn bộ vùng Tây cảnh này, sẽ có được mấy người có thân thủ giỏi như anh cơ chứ? Danh hào Tu la chiến thần cũng đâu phải tự nhiên không làm gì mà có được. 

Tô Nhàn đang đứng một bên chạy tới: “Con đã nói là thân thủ của anh rể rất lợi hại mà, ba còn không chịu tin lời con nói, lần này thì ba được tận mắt nhìn thấy rồi nhé?”. 

Tô Hồng Văn trừng mắt lườm có một cái: “Không lớn không nhỏ, được rồi, tiệc mừng thọ hôm nay đến giờ cũng gần xong rồi, hiện tại con có thể về nhà được rồi đó.” 

Tô Nhàn thè lưỡi: “Con không muốn trở về. Làm con gái đi lại ban đêm không an toàn." 

“Điều này cũng đúng” Tô Hồng Văn nhìn về phía Giang Sách: “Giang Sách, nếu không cháu đưa con gái của cậu về nhà được không? Dù sao thân thủ của cháu tốt như vậy, có cháu đưa con bé về cậu cũng yên tâm hơn.” 

“Dạ, chuyện này.” 

Giang Sách tiến thoái lưỡng nan, đáp ứng cũng không tốt, không đáp ứng lại càng không tốt. 

Tô Nhàn ngược lại vui mừng hớn hở, sở dĩ cô ấy không muốn trở về chính là bởi vì muốn được ở cùng Giang sách nhiều hơn một chút, lúc này nghe được anh sẽ đưa mình về, trong lòng như muốn nở hoa, cầm chặt cánh tay anh ngượng ngùng lắc lắc. 

"Anh rể, một mình đi về em sợ lắm, anh chở em về nhà được không?" 

Giang Sách bất đắc dĩ thở dài, cầm chìa khóa xe của Tô Hồng Văn, đưa Tô Nhàn rời đi. 

Nhiếp Tranh ở một bên, trong mắt hiện lên ý cười vui vẻ:"Lão đại không chỉ thân thủ giỏi giang, đối xử với phụ nữ lại vô cùng tốt, ước chừng cả đời này đều sẽ làm khổ không ít phụ nữ cho mà xem. 

Lúc này ở một góc khuất không ai chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK