Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Uẩn nhìn đám người liều mạng “chém giết” này, một lần nữa chìm sâu vào thất vọng, cô ấy cũng không biết mình bây giờ có thể giống anh của mình, tràn ngập hy vọng cứu người hay không.

 

Giờ phút này cô ấy mới hiểu được rốt cuộc anh trai đã phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào.

 

Tiếng quát tháo, tiếng khóc la, tiếng đánh đấm, đủ loại tạp âm vang vọng bên tai hoài không dứt, Diêu Hàng và đám đàn em của anh ta nhanh chóng bị người dân xung quanh giải quyết.

 

Miệng tên nào cũng bị cưỡng chế mở lớn, hàm răng không còn một cái, hai mươi mấy tên nằm gục trong vũng máu, thấm đấm cả đất.

 

Không chỉ miệng, mà tay, chân, mắt, mũi của rất nhiêu tên cũng bị thương tổn trong quá trình đánh nhau.

 

Người thảm nhất chính là Diêu Hàng.

 

Làm kẻ cầm đầu, đương nhiên anh ta cũng là người nổi bật nhất, nên bị đánh cũng nặng nhất, xương cốt cả người gần như đứt hết, không còn một chỗ hoàn chỉnh, xem ra đời này đã định sẽ thành kẻ tàn phế rồi.

 

Đương nhiên, còn sống cũng được xem như mạng lớn rồi.

 

Hơn ngàn người, mỗi người một đá mà anh ta cũng không chết vậy thì phải đốt hương cảm tạ thần phật rồi.

 

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.

 

Những người đã cướp được răng tràn về phía Giang Sách đổi tiền, Giang Sách cũng không nuốt lời, căn cứ theo những gì đã hứa lúc trước, mỗi cái răng mười nghìn tệ, hơn sáu triệu tệ cứ thế vứt ra ngoài.

 

Đối với Giang Sách mà nói, hơn sáu triệu không phải vấn đề lớn.

 

Có thể dùng sáu triệu để tiêu diệt hoàn toàn phần tử tội ác ở Nam Thành cũng không tính thua thiệt.

 

Diêu Hàng, thợ săn nhà giàu.

 

Anh ta đã cắm rễ ở Nam Thành từ lâu, mỗi lần lần Thủy Vân Thiên tổ chức buổi đấu giá, anh ta đều đến tìm một mục tiêu để xuống tay, không biết đã hại chết bao nhiêu phú hào rồi.

 

Nhưng hại người cuối cùng lại hại mình.

 

Sai lầm lớn nhất của anh ta cả cuộc đời này chính là đánh chủ ý lên người Giang Sách.

 

Dù là mưu trí, tiền tài, vật chất hay là thủ hạ, ở phương diện nào Giang Sách cũng là người đứng đầu. Thậm chí lần này Giang Sách không cần đích thân ra tay, chỉ tốn chút tiền đã có thể dễ dàng giải quyết xong xuôi Diêu Hàng.

 

Chênh lệch thực lực quả thật rất lớn.

 

"Chúng ta về thôi."

 

Giang Sách khẽ thở dài một tiếng, Tân Uẩn và Tân Tử Dân cũng cất bước theo sau, để lại khung cảnh hoang tàn phía sau lưng.

 

Trong đêm tối, dưới ánh trăng, Diêu Hàng nằm trên đường cái bất lực lặng nhìn bầu trời đầy sao, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, hàm răng chẳng còn cái nào, trong lòng có hối hận cũng hối hận không nổi, anh ta gần như đã chết não.

 

Từ nay về sau, Nam Thành sẽ không còn truyền kỳ về “thợ săn nhà giàu” nữa.

 

Sau khi quay lại khách sạn.

 

Cả ngày hôm nay đám người Giang Sách đã trải qua rất nhiều chuyện, cả người cũng rất mệt mỏi, vừa về tới sảnh lớn khách sạn, chuẩn bị đăng ký căn phòng mới, bỗng một người đàn ông mặc tây trang bước đến, trên mặt treo nụ cười mỉm.

 

"Anh Giang Sách đúng không?"

 

Giang Sách thoáng sửng sốt vài giây, sao cách ăn mặc của người này lịch sự thái quá thế?

 

Lại thêm một Diêu Hàng nữa sao?

 

"Anh là?"

 

"Xin chào anh Giang, tôi là người của Thủy Vân Thiên, nhận lệnh của chủ nhân tới gửi cho anh một tấm thiệp mời, hy vọng tối mai, anh sẽ đúng giờ tới tham dự vũ hội mà chúng tôi tổ chức."

 

Nói xong, anh ta lấy tấm thiệp mời ra đưa cho Giang Sách: "Thời gian, địa chỉ cụ thể đã được ghi hết trên thiệp mời rồi."

 

Chủ nhân của Thủy Vân Thiên?

 

Vũ hội?

 

Nghe có vẻ khá thú vị đấy, hơn nữa vì muốn cứu Tiểu Điệp, Giang Sách cũng đang tìm cách tiếp cận Thủy Vân Thiên, vũ hội lần này  có vẻ là một cơ hội tốt.

 

Anh nhận lấy thiệp mời, thuận miệng hỏi: "Sao lại mời tôi? Hình như tôi và chủ nhân của các anh đâu có quen biết gì."

 

Chàng trai mỉm cười: “Không gạt gì anh, nguyên nhân là vì cách ra tay cực kỳ hào phóng của anh trong buổi đấu giá chiều nay đã khiến chủ nhân của tôi vô cùng ấn tượng, nên ngài ấy mới muốn nhân cơ hội này làm quen với anh, mong anh không cảm thấy phiền."

 

Giữa phú hào và phú hào thì chẳng có nguyên nhân đặc biệt gì cả, chỉ là muốn hiểu biết về nhau chút thôi.

 

Còn tương lai, dù làm bạn hay thù, thì đều đã có dự kiến từ trước.

 

Giang Sách cất thiệp mời đi: "OK, nhờ anh gửi lời đến chủ nhân của anh hộ tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ tới đúng giờ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK