Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó.

Tại châu báu Thiệu Anh, trong văn phòng của tổng giám đốc.

Hầu Dương bị ba nhân viên bảo vệ giữ chặt, không thể chống cự, nếu di chuyển sẽ bị đánh, ngoài việc chờ chết, không còn cách nào khác.

Đây là kết quả của việc chống lại nhà tư bản lớn.

Reeves nhìn đồng hồ, theo lý mà nói thì lúc này việc kiểm tra hải quan đã kết thúc, nếu mọi việc suôn sẻ thì đáng lẽ giờ này Giang Sách đã lên xe đến đồn cảnh sát.

Tút tút tút.

Quả nhiên, cơ sở ngầm ở hải quan gọi điện tới để báo cáo tình hình.

Reeves nóng lòng trả lời điện thoại, vui vẻ hỏi: “Tình hình thế nào rồi? Thằng nhóc Giang Sách đó đã bị đưa đến đồn cảnh sát chưa? Tôi đã dặn anh chụp vài tấm ảnh gương mặt đưa đám của Giang Sách, anh có chụp tấm nào không đấy?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Reeves sốt ruột: “Nói gì đi chứ? Tín hiệu không tốt à?”

“À, tổng giám đốc, mọi chuyện có sự thay đổi, có thể sẽ khiến anh thất vọng.”

“Hả?”

Reeves có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, gián điệp ở đầu bên kia của điện thoại đã gửi cho Reeves một thông tin rất tồi tệ, có thể gọi là tin xấu.

“Là như vậy, tổng giám đốc, không biết vì sao chiếc thùng đen đó đã biến mất, cũng không có ở trên xe của Giang Sách.”

“Cho nên, hải quan không có phát hiện điều gì, cũng không thể buộc tội Giang Sách.”

“Giang Sách đã hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, hiện tại anh ta đã dẫn người về châu báu Hằng Tinh báo cáo.”

Lạch cạch…

Điện thoại rơi xuống đất.

Ngay cả một người đàn ông có lòng dạ thâm sâu và chín chắn như Reeves lúc này cũng chết lặng và không thể tin vào sự thật.

“Không thể nào.”

“Tôi đã sắp xếp rất hoàn hảo, tại sao đột nhiên lại xảy ra sai sót được?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể.”

Reeves chạy tới chỗ Hầu Dương, dùng hai tay nắm lấy cổ áo anh ta, tức giận hét lên: “Rốt cuộc anh có để chiếc thùng lên xe không? Tại sao sau khi hải quan kiểm tra không thấy đâu cả?”

Vào lúc này, tinh thần của Hầu Dương cực kỳ phấn chấn.

Lập tức anh ta cảm giác như mình vừa từ địa ngục bước lên thiên đường, vô cùng hạnh phúc.

Chưa có giây phút nào anh ta cảm thấy vui sướng đến thế, cảm ơn ông trời, cũng cảm ơn Giang Sách đã không để kế hoạch của Reeves thành công.

Quá thoả nguyện!

Thật sung sướng!

Hầu Dương bật cười, đó là niềm vui từ tận đáy lòng của anh ta.

“Cười con mẹ mày!” Reeves giơ tay và giáng cho anh ta một cái tát.

Từ trước đến nay Reeves đều không thích sử dụng bạo lực, giờ đã bị chọc tức đến sốt ruột, điều đó có thể cho thấy sự việc lần này nghiêm trọng đến mức nào.

Đầu tiên nó một lần nữa chứng minh rằng mưu kế của Reeves không thể thực hiện trước mặt Giang Sách.

Ngay cả khi anh ta lừa dối người của mình, thậm chí nếu anh ta sử dụng một người không liên quan đến anh ta như Hầu Dương thì anh ta vẫn không thể làm gì được Giang Sách.

Thậm chí Reeves còn không biết vấn đề nằm ở đâu.

Rõ ràng mọi thứ đều được thiết kế rất hoàn hảo, không hề có sơ hở, ngay cả người thông minh nhất thế giới cũng không thể nhìn thấu một âm mưu như vậy.

Nhưng tại sao Giang Sách lại có thể nhìn thấu nó?

Rốt cuộc anh đã làm thế nào?

Không nghĩ ra.

Càng nghĩ như vậy, Reeves càng sốt ruột, chỉ có thể trút hết lửa giận lên người Hầu Dương.

Thứ hai, Reeves không chỉ thua về sự đa mưu túc trí, lần này, để đối phó với Giang Sách, anh ta đã sử dụng tiền thật, cần phải biết rằng một thùng ngọc bích đó có giá hơn ba nghìn vạn.

Đó chính là ngọc bích cực phẩm.

Vốn anh ta định thông qua chuyện vu oan để tống Giang Sách vào tù, sau đó thông qua thủ đoạn tư pháp hợp lý sẽ thu hồi lại thùng ngọc bích kia, cuối cùng chẳng có tổn thất gì.

Nhưng hiện tại, kế hoạch thất bại không nói làm gì, ngay cả thùng ngọc bích cũng không còn nữa.

Nếu đúng là Giang Sách đã tìm thấy rồi giấu đi thì đừng hòng lấy lại thùng ngọc bích đó nữa, chắc chắn đã bị Giang Sách đường đường chính chính lấy đi rồi.

Đúng là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.

Lần này họ đã bị thua thật nặng nề.

Reeves tát hết cái tát này đến cái tát khác, miệng của Hầu Dương đầy máu, nhưng Hầu Dương không quan tâm, chỉ cười lớn.

“Mày còn cười à?”

“Tao sẽ giết mày!”

Reeves đá thẳng vào bụng của Hầu Dương và đá anh ta ra ngoài mấy mét.

Hầu Dương ôm bụng nằm trên mặt đất, không thể động đậy.

Một tên bảo vệ bước tới nói: “Tổng giám đốc, tôi giúp anh thủ tiêu anh ta luôn chứ?”

Reeves cau mày, sau khi do dự thì khoát tay.

“Không được!”

Reeves là một người đa mưu túc trí, không bao giờ làm bất cứ việc gì không suy nghĩ, giết chết Hầu Dương thì dễ, nhưng sau này sẽ có một đống rắc rối.

Nếu cảnh sát cứ bám mãi không buông, đến lúc đó Reeves sẽ không thể rửa sạch tội lỗi được.

Không thể giết chết người này được.

“Đánh anh ta mộ trận thừa sống thiếu chết rồi ném vào trong thùng rác.”

Đây là lần trút giận cuối cùng của Reeves.

“Vâng!”

Tên bảo vệ xông lên đấm đá Hầu Dương khiến anh ta bị bầm tím mặt mũi, không còn một bộ phận nào trên cơ thể còn nguyên vẹn cả.

Nhưng trong lòng anh ta lại cực kỳ sung sướng.

Bởi vì anh ta biết rõ mình sẽ không chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK