Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sáu nghìn vạn? Anh lấy đâu ra sáu nghìn vạn cơ chứ?” 

“Anh định bẫy ông đây nữa đúng không? Anh có biết bây giờ chỉ cần ông đây không theo nữa, thì anh sẽ phải bỏ ra sáu nghìn vạn để mua bộ châm bạc này hay không?” 

“Nếu anh không lấy đủ tiền sẽ bị người khác đưa đi, cả đời làm nô lệ cho Thủy Vân Thiên đấy, anh biết không?” 

Giang Sách bình tĩnh nói: “Anh nói nhảm xong chưa? Nếu anh rảnh rỗi đứng đây lảm nhảm, không bằng đưa ra chút hành động thực tế đi, anh có theo nữa hay không?” 

Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh: “Ông đây không ra uy thì anh cho rằng tôi là mèo bệnh à? Hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt về của cải nhà họ Thạch. Dù anh đẩy giá thì sao chứ? Anh có khiêu khích cũng chẳng sao cả. Đứng trước của cải khổng lồ của nhà họ Thạch chúng tôi, mọi chuyện anh làm chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.” 

Anh ta giơ tay lên, bình tĩnh nói ra một con số: “Tôi ra giá bảy nghìn vạn.” 

Một lần tăng lên một nghìn vạn. 

Bây giờ bọn họ đều một lần tăng lên một nghìn vạn, bỏ qua toàn bộ con số ở chính giữa, khiến những người có mặt tại đây đều nhiệt huyết sôi trào. 

Mặc dù bọn họ không tham dự vào, nhưng chỉ cần nghe thấy con số như vậy cũng đủ khiến người khác kích động rồi. 

Thạch Văn Bỉnh cười hỏi: “Tên kia, bây giờ anh đã biết nhà họ Thạch chúng tôi...” 

“Một trăm triệu.” 

Thạch Văn Bỉnh còn chưa kịp nói hết, Giang Sách đã dứt khoát tăng lên ba nghìn vạn, đẩy mức giá lên tới một trăm triệu. 

Sắc mặt Thạch Văn Bỉnh tái mét. 

Làm gì có người đẩy giá lên như vậy? 

Quả thật Biển Thước thần châm rất quý giá, nhưng tuyệt đối không đáng một trăm triệu. 

Bây giờ Thạch Văn Bỉnh hơi tiến thoái lưỡng nan, nếu không theo tiếp thì anh ta sẽ mất hết mặt mũi, nhưng nếu theo thì lát nữa sẽ bị Giang Sách đẩy giá lên nữa, có trời mới biết Giang Sách sẽ đẩy lên đến mức nào? 

Thạch Văn Bỉnh ngẫm nghĩ một hồi rồi chợt nở nụ cười gian xảo. 

Anh ta lên tiếng: “Tôi ra giá một trăm năm mươi triệu.” 

Lại một lần tăng lên năm nghìn vạn. 

Giang Sách chẳng hề nghĩ ngợi, giơ tay lên ra hiệu: “Hai trăm triệu.” 

Toàn trường xôn xao, lần đẩy giá lên này thật đẳng cấp, dứt khoát hộ lên hai trăm triệu mỗi lần tăng lên năm nghìn vạn, ngay cả mức giá một nghìn vạn ở chính giữa cũng bỏ qua luôn. 

Xem ra Thạch Văn Bỉnh muốn lấy được bộ Biển Thước thần châm này phải bỏ ra một khoản tiền lớn. 

Tân Tử Dân và Tân Uẩn hơi lo lắng nhìn Giang Sách, bọn họ đều cho rằng chắc chắn Giang Sách không thể bỏ ra số tiền lớn như thế, sở dĩ anh ra giá như vậy chỉ đơn giản là vì anh ghét Thạch Văn Bỉnh. 

Anh đã biết rõ tâm tư phải mua Biển Thước thần châm cho bằng được của Thạch Văn Bình, nên ra sức đẩy giá lên để Thạch Văn Bỉnh phải bỏ ra một khoản tiền lớn. 

Đây cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt tại đây. 

Thạch Văn Bỉnh vốn ngăn cản tất cả mọi người, bỗng dựa vào lưng ghế, bắt chéo hai chân, hờ hững nói một câu: “Hai trăm triệu ư? Ôi chao, nhiều tiền như vậy, ông đây không theo đâu.” 

Anh ta không theo nữa ư? 

Sắc mặt của Tân Tử Dân và Tân Uẩn nhất thời sa sầm, trắng bệch như tờ giấy. 

Anh vốn định thông qua việc ra giá để Thạch Văn Bỉnh bỏ ra một khoản tiền lớn, ai dè đối phương lại không theo nữa, điều này có nghĩa là Giang Sách phải bỏ ra hai trăm triệu để mua bộ Biển Thước thần châm này. 

Đùa gì thế? 

Hai trăm triệu, làm sao Giang Sách có thể lấy ra hai trăm triệu chứ? 

Chuyện này chẳng khác nào không những không bẫy được người khác, mà ngược lại còn lấy đá đập vào chân mình. 

Mọi người có mặt tại đây đều phát ra tiếng cười chế giễu, cảnh tượng này thật sự rất bình thường, định ra giá để bẫy người khác, ai dè người khác lại không theo, mà còn bẫy ngược lại mình. 

Những người bình thường sẽ không bao giờ ra giá cao như vậy. 

Hai trăm triệu, ha ha, e rằng phải bỏ cả tính mạng vào rồi. 

Tân Uẩn sợ đến mức tay chân lạnh lẽo, sốt sắng nói với Thạch Văn Bỉnh: “Anh mau ra giá đi chứ? Cùng lắm là lần này anh ra giá, chúng tôi sẽ bảo đảm không tăng giá lên nữa.” 

Cô ấy đang cầu xin anh ta. 

Nhưng Thạch Văn Bỉnh lại chẳng hề để tâm, mà đung đưa chân, hèn hạ nói: “Chẳng phải mấy người có nhiều tiền lắm à? Lần nào cũng đẩy giá lên năm nghìn vạn cơ mà? Tôi sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của mấy người. Lần này tôi sẽ không bao giờ theo nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK