Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Đúng lúc này Tôn Tại Ngôn nhíu mày nhìn Giang Sách rồi hỏi: “Rõ ràng tôi đã cắt đứt toàn bộ 

manh mối rồi, tại sao thuộc hạ của anh vẫn có thể tìm tới đây?” 

Giang Sách khẽ cười rồi lè lưỡi ra. 

Trên đầu lưỡi của anh có một con chip điện tử to bằng móng tay, là thiết bị theo dõi. 

Từ lúc bắt đầu Giang Sách đã để vị trí của mình được định vị, cho nên thuộc hạ của anh đều biết rất rõ anh đang ở đâu. 

Tôn Tại Ngôn cau mày, trong lòng anh ta bỗng dâng lên dự cảm không lành như thế... Giang Sách cố ý để mình bị bắt ư? 

Tôn Tại Ngôn sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên cảm thấy kế sách của mình xuất hiện sơ hở. 

Theo kế hoạch ban đầu của anh ta, Giang Sách sẽ không chỉ bị bắt mà những người khác cũng hoàn toàn không thể tìm được đến đây. 

Nhưng hai đàn em của Giang Sách đã thật sự tìm được nơi này. 

Đây là điểm bất ngờ trong kế hoạch của anh ta. 

Anh ta nhìn chằm chằm Giang Sách, hỏi: “Anh bắt đầu cài thiết bị định vị từ lúc nào?” 

Giang Sách cười: “Anh nói xem?” 

Rõ ràng ngay từ đầu Giang Sách đã cài đặt định vị, nếu không từ lúc anh bước vào khách sạn đến hiện tại bị bắt, cả quá trình đã được giám sát, nhất cử nhất động đều bại lộ trong mắt Tôn Tại Ngôn, không thể nào có bất kỳ cơ hội ra tay nào. 

Tôn Tại Ngôn nhíu mày chặt hơn. 

Nói như vậy, vừa mới bắt đầu Giang Sách đã biết đến sự tồn tại của anh ta, đề phòng anh ta từ trước? 

Không thể nào. 

Không thể nào nhận ra sự tồn tại của anh ta được. 

Tôn Tại Ngôn hỏi: “Giang Sách, tại sao ngay từ đầu anh đã cài thiết bị định vị? Không có lý do nào cả, tôi không hề để lại bất kì dấu vết nào, không thể nào khiến anh nghi ngờ mới đúng.” 

Giang Sách gật đầu: “Chính vì thế nên tôi mới càng thêm nghi ngờ” 

“Ý anh là gì?” 

“Ý chính là nói tên ngu xuẩn Tôn Vĩnh Trinh, mỗi kế hoạch của hắn ta đều cực kỳ ngu ngốc, để lại một đống manh mối lớn. Nhưng kế hoạch lần này ngay từ khi bắt đầu đã có vẻ rất thành thục, nguy hiểm, rõ ràng không phải là Tôn Vĩnh Trinh bày ra, đằng sau nhất định có người chỉ điểm. Điều tôi muốn làm là đi vào hang hổ, bắt cao nhân này ra ngoài.” 

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Tôn Tại Ngôn. 

Giờ phút này, Tôn Tại Ngôn biết mình đã thua rồi. 

“Vì vậy anh cố ý giả vờ như bị tối chọc giận, bị tôi bắt được?” 

Giang Sách cười lạnh nói: “Nếu không làm sao mà anh hiện thân được chứ?” 

Giỏi. 

Đầu óc thông minh như vậy, lại còn có lá gan lớn thế này, bất kể ở khía cạnh nào Giang Sách cũng đều cao tay hơn Tôn Tại Ngôn. 

Người đàn ông này chính là một con quái vật. 

Trái tim Tôn Tại Ngôn đập mạnh hơn, từ nhỏ đến lớn anh ta tính kế chưa bao giờ thua, lần. đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại, sự kinh ngạc, phẫn nộ không biết làm sao, đau đớn, các loại cảm xúc tuôn trào trong lòng anh ta. 

Anh ta bỗng ho khan kịch liệt, bật nắp lọ thuốc đổ hai viên thuốc ra nuốt vào để áp chế bệnh tình. 

Tôn Vĩnh Trinh cười ha ha: “Nói nhiều như vậy có tác dụng quái gì? Tôi chỉ biết là hiện tại Giang Sách đang bị nhốt trong lồng, đàn em của anh ta cũng chỉ có hai tên đến đây, làm sao mà cứu được người, làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi?” 

Hắn ta nhắm khẩu súng vào Giang Sách: “Anh rất thông minh đúng không? Xin lỗi, anh chỉ là tự cho mình thông minh mà thôi.” 

Đoàng. 

Tiếng súng vang lên. 

Nhưng trước khi hắn ta nổ súng, bóng dáng của Giang Sách đã nhoáng lên như gió quét qua, viên đạn rơi trong không trung. 

Trong một khoảng cách ngắn ngủi chưa tới một mét lại có thể nhanh chóng né đạn, tốc độ né tránh của thân hình Giang Sách nhanh đến nỗi thật sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. 

Tôn Vĩnh Trinh sợ hết hồn, liên tục nổ súng. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK