“Người xếp thứ hai tên là Tư Đồ Lạc Tuyết, là con gái trưởng của nhà Tư Đồ giàu có bậc nhất tại thủ đô.Từ khi sinh ra, Tư Đồ Lạc Tuyết đã theo bố là Tư Đồ Hùng ra vào trong giới thương trường. Mới có mấy tuổi đã tham gia nghe hội nghị phát triển của các doanh nghiệp lớn. Mười lăm tuổi đã bắt đầu giúp Tư Đồ Hùng quản lý tập đoàn Viễn Hoành của nhà Tư Đồ. Năm mười tám, từ lớp 12 đã được Đại học Thủ Đô đặc cách tuyển dụng. Giờ đang là học sinh năm hai của khoa tài chính, nghe nói sắp lấy được bằng tiến sĩ luôn rồi”.
“Tư Đồ Lạc Tuyết rất thông minh, không chỉ về năng lực kinh doanh mà còn đẹp tới mức yêu nghiệt, đúng là hồng nhan họa thủy. Nhưng đáng tiếc, những người đứng xem như chúng tôi chẳng vớt được gì. Năm mười ba tuổi thì đã có đính ước với Âu Dương Đoạn Thiên của nhà Âu Dương. Quan sát khắp thủ đô, hoặc là khắp Hoa Hạ, các cậu ấm có thể so sánh được với Âu Dương Đoạn Thiên e rằng không quá đầu ngón tay. Ai dám cạnh tranh chứ?”.
“Tư Đồ Lạc Tuyết sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ xao động. Cô gái này cũng chiếm một góc trong trí nhớ của cậu hồi nhỏ.
Tề Văn Long thấy cuối cùng ánh mắt Diệp Thiên cũng có chút dao động, đang định nói vị trí số một thì Diệp Thiên đột nhiên xua tay.
“Xếp thứ nhất là công chúa của nhà họ Hoa ở thủ đô, Hoa Lộng Ảnh phải không?”.
Tề Văn Long hơi kinh ngạc rồi gật đầu cười với vẻ xấu xa: “Diệp Thiên, tôi nói mà sao cậu lại không biết thập đại mỹ nhân được chứ. Chẳng phải cậu cũng lén lút follow sao?”.
“He he, với sự hấp dẫn của Diệp Thiên, tôi thấy nếu tán được hoa khôi thì không phải là điều khó. Top 5 thì tôi không nói chứ năm người phía sau thì tôi thấy có hi vọng đấy!”.
Lý Phong và Vương Triều Hải cũng nhìn Diệp Thiên với biểu cảm ‘tôi hiểu cậu mà’.
Diệp Thiên mỉm cười, xua tay.
“Mười hoa khôi của trường, đúng là tôi không hiểu rõ lắm!”.
“Nhưng trong năm người đứng đầu mà cậu vừa nhắc tới kia thì tôi biết ba người!”.
“Trong top 5 hoa khôi trường, cậu đã quen tới ba người?”.
Đám Tề Văn Long sửng sốt, kinh ngạc kêu lên.
Chốc lát sau, Tề Văn Long trêu chọc vỗ vai Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu đừng đùa với các anh em, top 5 hoa khôi trường này ai cũng là cực phẩm, thân phận địa vị đều khủng khiếp, cậu nói với tôi là cậu quen những ba người?”.
Cậu ta cảm thấy câu nói của Diệp Thiên quá tự tin, Diệp Thiên chỉ mới đến Đại học Thủ Đô chưa tới một ngày, đâu ra thời gian làm quen với hoa khôi trường?
Cho dù Diệp Thiên thật sự đã quen biết hoa khôi trường từ trước, cũng không thể nào một lúc làm quen tới ba người, càng không thể quen biết toàn hoa khôi đứng top 5.
Nên biết rằng, tốt xấu gì cậu ta cũng là cậu ấm ở Trung Hải, ngay cả cậu ta mà đến bây giờ cũng chỉ tình cờ quen biết được Lâm Ngữ Băng. Dù Diệp Thiên có bản lĩnh lợi hại, nhưng nhìn có vẻ thân phận địa vị không cao, sao có thể quen biết được nhiều hoa khôi trường gia thế hiển hách như vậy?
“Diệp Thiên, cậu nói bừa, tôi không tin!”.
Lí Phong và Vương Triều Hải lập tức lắc đầu.
Đại học Thủ Đô là trường học danh tiếng trong lịch sử Hoa Hạ, hoa khôi trong trường thì lại càng ưu tú, người bình thường không thể nào với tới. Bọn họ có thể làm quen với một người trong số đó đã là niềm vui bất ngờ, vậy mà Diệp Thiên một lần quen tới ba người, hơn nữa toàn là hoa khôi nằm trong top 5, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Tư Đồ Lạc Tuyết rất thông minh, không chỉ về năng lực kinh doanh mà còn đẹp tới mức yêu nghiệt, đúng là hồng nhan họa thủy. Nhưng đáng tiếc, những người đứng xem như chúng tôi chẳng vớt được gì. Năm mười ba tuổi thì đã có đính ước với Âu Dương Đoạn Thiên của nhà Âu Dương. Quan sát khắp thủ đô, hoặc là khắp Hoa Hạ, các cậu ấm có thể so sánh được với Âu Dương Đoạn Thiên e rằng không quá đầu ngón tay. Ai dám cạnh tranh chứ?”.
“Tư Đồ Lạc Tuyết sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ xao động. Cô gái này cũng chiếm một góc trong trí nhớ của cậu hồi nhỏ.
Tề Văn Long thấy cuối cùng ánh mắt Diệp Thiên cũng có chút dao động, đang định nói vị trí số một thì Diệp Thiên đột nhiên xua tay.
“Xếp thứ nhất là công chúa của nhà họ Hoa ở thủ đô, Hoa Lộng Ảnh phải không?”.
Tề Văn Long hơi kinh ngạc rồi gật đầu cười với vẻ xấu xa: “Diệp Thiên, tôi nói mà sao cậu lại không biết thập đại mỹ nhân được chứ. Chẳng phải cậu cũng lén lút follow sao?”.
“He he, với sự hấp dẫn của Diệp Thiên, tôi thấy nếu tán được hoa khôi thì không phải là điều khó. Top 5 thì tôi không nói chứ năm người phía sau thì tôi thấy có hi vọng đấy!”.
Lý Phong và Vương Triều Hải cũng nhìn Diệp Thiên với biểu cảm ‘tôi hiểu cậu mà’.
Diệp Thiên mỉm cười, xua tay.
“Mười hoa khôi của trường, đúng là tôi không hiểu rõ lắm!”.
“Nhưng trong năm người đứng đầu mà cậu vừa nhắc tới kia thì tôi biết ba người!”.
“Trong top 5 hoa khôi trường, cậu đã quen tới ba người?”.
Đám Tề Văn Long sửng sốt, kinh ngạc kêu lên.
Chốc lát sau, Tề Văn Long trêu chọc vỗ vai Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu đừng đùa với các anh em, top 5 hoa khôi trường này ai cũng là cực phẩm, thân phận địa vị đều khủng khiếp, cậu nói với tôi là cậu quen những ba người?”.
Cậu ta cảm thấy câu nói của Diệp Thiên quá tự tin, Diệp Thiên chỉ mới đến Đại học Thủ Đô chưa tới một ngày, đâu ra thời gian làm quen với hoa khôi trường?
Cho dù Diệp Thiên thật sự đã quen biết hoa khôi trường từ trước, cũng không thể nào một lúc làm quen tới ba người, càng không thể quen biết toàn hoa khôi đứng top 5.
Nên biết rằng, tốt xấu gì cậu ta cũng là cậu ấm ở Trung Hải, ngay cả cậu ta mà đến bây giờ cũng chỉ tình cờ quen biết được Lâm Ngữ Băng. Dù Diệp Thiên có bản lĩnh lợi hại, nhưng nhìn có vẻ thân phận địa vị không cao, sao có thể quen biết được nhiều hoa khôi trường gia thế hiển hách như vậy?
“Diệp Thiên, cậu nói bừa, tôi không tin!”.
Lí Phong và Vương Triều Hải lập tức lắc đầu.
Đại học Thủ Đô là trường học danh tiếng trong lịch sử Hoa Hạ, hoa khôi trong trường thì lại càng ưu tú, người bình thường không thể nào với tới. Bọn họ có thể làm quen với một người trong số đó đã là niềm vui bất ngờ, vậy mà Diệp Thiên một lần quen tới ba người, hơn nữa toàn là hoa khôi nằm trong top 5, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.