"Ầm!".
Mâu hỗn độn nổ tung giữa hư không, sắc mặt Diệp Thiên đầu tiên là trắng bệch, sau đó chuyển sang đỏ lựng, màu sắc sao trời đen trắng trên người cậu cũng nhanh chóng nhạt đi, đổi sang màu đỏ thẫm.
Cơ thể cậu tỏa ra từng luồng chân khí, dâng lên bùng phát, nhiệt độ cao ập tới. Giờ phút này, Hỗn Độn Thần Vực do thần niệm của Diệp Thiên chống đỡ cũng lập tức sụp đổ tan biến, tất cả trở lại vũ trụ.
"Chuyện gì thế này?".
Ba người Lạc Tông Diễm, Duẫn Tu Tuyệt nhìn thấy toàn thân Diệp Thiên đỏ thẫm, bốc lên hơi nóng, tất cả đều biến sắc.
Bọn họ không hiểu, trước đó Diệp Thiên tu vi tăng vọt, đã chiếm thế thượng phong, tại sao lại bất ngờ xảy ra hiện tượng kỳ lạ này?
Khi bọn họ đảo mắt nhìn về phía Độc Cô Cảnh Viêm ở phía xa thì sắc mặt liền đanh lại.
"Đây là..."
Chỉ thấy lúc này, lồng ngực của Thần Sáng Thế xưng bá vũ trụ máu thịt bầy nhầy, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy nội tạng bị tổn thương bên trong. Ngay cả trái tim cũng bị sức mạnh khủng khiếp nào đó làm cho nát tươm một nửa, đủ để thấy trận chiến vừa rồi khốc liệt đến mức nào.
"Ọe!".
Độc Cô Cảnh Viêm đứng giữa hư không, lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó từng luồng khí tức hàn băng màu vàng nhạt tỏa ra, đóng băng trái tim và nội tạng đã bị tổn thương, bảo tồn sức mạnh.
Sau đó ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, khẽ quát.
"Diệp Lăng Thiên, coi như cậu lợi hại, Độc Cô Cảnh Viêm tôi sẽ bắt cậu phải trả giá vì chuyện hôm nay!".
"Hẹn gặp lại!".
Dứt lời, ông ta hóa thành một luồng sáng màu vàng nhạt, lao vào hư không tăm tối.
"Muốn đi sao?".
Tuy toàn thân Diệp Thiên khí huyết nhộn nhạo, mỗi tế bào đang sôi trào dữ dội, nhưng cậu vẫn gắng gượng, khóa chặt lấy phương hướng Độc Cô Cảnh Viêm định bỏ chạy, chuẩn bị cưỡng chế huy động khí huyết tung ra sát chiêu.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ bỗng vang lên ngay bên tai Diệp Thiên.
"Đủ rồi nhóc con, cậu đã làm rất tốt rồi!".
"Nếu còn cưỡng chế huy động sức mạnh, thì cơ thể cậu sẽ bị tổn thương rất lớn".
"Diệp Kình Thương đã không còn, tôi cũng không muốn mất cả cậu nữa!".
Diệp Thiên hơi đanh mặt, động tác cũng khựng lại.
Cậu chậm rãi ngoảnh lại, chỉ thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Lạc Tông Diễm đã gần trong gang tấc. Một bàn tay ngọc ngà đặt lên tay cậu, khí tức hàn băng của Thiền Băng Lưu Ly Thể lan ra, rót vào người cậu, muốn giảm bớt nhiệt độ trong người cậu xuống.
"Phù!".
Diệp Thiên thấy thế, sát khí trong mắt mới biến mất, tâm niệm của cậu chợt động, điên cuồng vận chuyển chân lực hỗn độn, áp chế sức mạnh đang xao động trong lòng.
Luồng sức mạnh này chính là thể kết hợp giữa sức mạnh sao trời và tinh thể Trái Đất. Khi Diệp Thiên lâm trận, để có thể áp chế hoàn toàn Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo, cậu đã cưỡng chế nuốt viên đan cửu sắc, lại điều động sức mạnh tinh thể Trái Đất được ẩn giấu trong tứ chi bách hài.
Hai luồng sức mạnh này vô cùng khủng khiếp, cho dù Diệp Thiên sở hữu Vạn Cổ Hỗn Độn Thể dung luyện được sáu bảy phần, nhưng vẫn còn một phần lớn không thể luyện hóa, vẫn tồn đọng trong cơ thể.
Cộng thêm hạt mầm Cửu U Ma Khí của Thiên Dưỡng Sinh và hạt mầm Nguyên Dương Tử Khí của Tần Tử Dương, lúc này trong người Diệp Thiên có bốn luồng sức mạnh đan xen, nếu còn cưỡng chế dùng sát chiêu, thì chắc chắn sẽ bị phản phệ cực kỳ nghiêm trọng.
Khoảnh khắc Diệp Thiên ngoảnh đầu lại, Độc Cô Cảnh Viêm đã biến mất hút, chỉ để lại một đống hoang phế vũ trụ.
Nhưng Diệp Thiên không chút quan tâm đến Độc Cô Cảnh Viêm, mà ngẩng đầu lên nhìn về vũ trụ xa xăm.
Ở đó còn có bảy độ kiếp thần phẩm đang đứng, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi, sâu trong đáy mắt là sự kinh ngạc sợ hãi.
Ánh mắt Diệp Thiên lướt qua mấy người, sau đó một giọng nói dùng Âm Dương Huyền Long Hống vang lên, chấn động hư không vũ trụ.
"Thủy Tổ Vạn Thú đã chết, Thần Sáng Thế đã bỏ chạy, bất cứ kẻ nào dựa dẫm vào hai người họ, Diệp Lăng Thiên tôi cũng giết không tha!".
"Bây giờ các ông chỉ có hai con đường, hoặc là hiến ngọn lửa linh hồn, trở thành nô bộc trung thành của tôi, hoặc là bị tôi giết tại chỗ, hãy tự chọn đi!".
Dứt lời, Hỗn Độn Thần Vực lại mở ra, bảy độ kiếp thần phẩm còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Thiên đã đứng trước mặt họ, phong tỏa hoàn toàn không gian xung quanh.
Với trạng thái của Diệp Thiên hiện giờ, muốn thi triển sát chiêu giết Độc Cô Cảnh Viêm thì thực sự quá miễn cưỡng, nhưng muốn đối phó với mấy độ kiếp thần phẩm thì cậu vẫn làm được.
Cảm nhận được sát khí cực kỳ tinh thuần trong mắt Diệp Thiên, bảy độ kiếp thần phẩm do dự một thoáng, sau đó lần lượt chắp tay cúi đầu.
"Diệp tộc trưởng uy chấn vũ trụ, danh tiếng vô song, chúng tôi xin nguyện trung thành".
Bảy người gần như đồng thanh kêu lên, sau đó bảy ngọn lửa linh hồn hội tụ về phía Diệp Thiên. Đây là bản nguyên linh hồn của bọn họ, chỉ cần Diệp Thiên nắm tay một cái, là có thể giết luôn bọn họ.
Nhưng lúc này, bọn họ không thể không làm như vậy, Diệp Thiên có uy thế kinh thiên, giết chết Thủy Tổ Vạn Thú, khiến Thần Sáng Thế bị thương nặng tháo chạy. Đây là hai sự tồn tại tuyệt đỉnh đã vượt lên cả độ kiếp thần phẩm, vấn đỉnh cảnh giới chưởng khống.
Tuy lúc này nhìn Diệp Thiên có vẻ bị thương không nhẹ, nhưng bọn họ vẫn không có dũng khí đối đầu với cậu, ai mà biết bây giờ Diệp Thiên còn bao nhiêu sức chiến đấu?
Mỗi độ kiếp thần phẩm đều cực kỳ coi trọng tính mạng, đâu dám đánh cược, lúc này cúi đầu thần phục Diệp Thiên là lựa chọn sáng suốt nhất.
Diệp Thiên không chút do dự, thần niệm mở ra, kéo bảy ngọn lửa linh hồn vào sâu trong thần phủ. Từ giờ trở đi, chỉ cần một suy nghĩ của cậu là bảy độ kiếp thần phẩm này sẽ lập tức mất mạng.
Cậu nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo: "Từ nay trở đi, tộc họ Diệp, tộc họ Duẫn, Thái Sơ Thần Đạo Môn, sẽ chính thức trở thành đồng minh, cùng chống lại các thế lực bá quyền vũ trụ".
"Bảy người các ông sẽ nhậm chức trưởng lão khách khanh của ba tông đồng minh, nghe lệnh của hai người Lạc Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt, nếu làm trái sẽ giết không tha!".
Bảy người đâu dám cãi lời, gật đầu như giã tỏi: "Xin tuân lệnh Diệp tộc trưởng!".
Làm xong mọi việc, Diệp Thiên mới vung tay lên, kéo ngôi sao tổ của tộc họ Duẫn ra khỏi Hỗn Độn Thần Vực, đẩy về phía Duẫn Tu Tuyệt.
Cảm nhận được rất nhiều khí tức sinh mạng và vô số tộc nhân mang huyết thống của tộc họ Diệp trên ngôi sao, ánh mắt Duẫn Tu Tuyệt hiện vẻ cảm kích. Ông ta cũng không ngờ một năm trước Diệp Thiên chưa đạt tới hóa thần, mà bây giờ đã trở thành chúa cứu thế của tộc họ Duẫn.
Còn Diệp Thiên cũng không rảnh nói chuyện với bọn họ, cậu có thể cảm nhận được bốn loại sức mạnh trong người đã lên đến đỉnh điểm, cậu phải tìm một nơi thanh tịnh để luyện hóa triệt để bốn loại sức mạnh này, biến nó thành sức mạnh của mình.
Nếu không, dưới sự ảnh hưởng của bốn loại sức mạnh này, cậu sẽ bị thương rất nặng, tất cả khổ tu trước đây sẽ thành công cốc.
"Dì Lạc, Duẫn Tu Tuyệt tiền bối, Thần Sáng Thế đã bị thương nặng, với thương thế của ông ta thì chắc chắn trong vòng 10 năm không thể tác oai tác quái!".
"Thời gian sau này, ba tông đồng minh là tộc họ Diệp, tộc họ Duẫn, Thái Sơ Thần Đạo Môn giao cho hai người trông coi".
"Tôi cũng nên biến mất một thời gian rồi".
"Dì Lạc, phiền dì nói với Tiểu Ảnh và Tử Uyển một tiếng, hãy chờ tôi ở tộc họ Diệp. Trong vòng 10 năm, tôi nhất định sẽ trở về, đưa bọn họ quay lại Trái Đất!".
"Các vị, giang hồ xa xôi, trân trọng tất thảy!".
Dứt lời, bóng dáng của Diệp Thiên biến thành màu sắc sao trời đen trắng, dần hòa vào không gian xung quanh, sau đó biến mất.
Khí tức của cậu cũng tan biến, hóa thành hư vô.
Lạc Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt đứng nguyên tại chỗ, không nói gì, bọn họ không biết lúc nào mới có thể gặp lại Diệp Thiên, nhưng bọn họ biết rõ một điều.
Đến khi trùng phùng, cho dù là cả vũ trụ mênh mang vô ngần cũng không thể che được mắt Diệp Thiên!