Diệp Thiên bàng hoàng nhìn hai người thanh niên. Cuối cùng thì cậu cũng biết nguyên nhân về sự cảm ứng kỳ lạ đó. Hóa ra hai người này là người của Diệp tộc Tinh Hà.
Diệp Kình Thương chính là ông tổ của Diệp tộc. Trong cơ thể của cậu có tộc văn do Diệp Kình Thương tặng cho. Trước mặt hia người này giống như đứng trước mặt hậu bối nên khiến cậu nhất thời có cảm giác như thế.
Chỉ có điều sức mạnh tộc văn lúc này của cậu chỉ có thể phát huy ở giai đoạn một. Nếu có thể phát huy tới giai đoạn ba thì hai người này chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được và sẽ sợ cậu như sợ hổ.
“Sao vậy?”, không đợi người thanh niên trả lời, cô gái đã hừ giọng.
“Đây là doanh trại tạm đóng của Diệp tộc chúng tôi. Anh muốn tìm bảo bối thì đi chỗ khác. Diệp tộc chúng tôi không có hứng với những kẻ vô danh, đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi”.
Cô gái vừa nói vừa tỏ vẻ ghét bỏ. Tất cả đều bắt nguồn tự sự xuất thân cao quý của cô ta cùng với việc sống trong giới tu tiên đức cao vọng trọng.
Vì cô ta xuất thân từ Diệp tộc nên cũng được coi là một trong các thiêu kiêu xếp tóp 10. Trong nhóm đó, có ai mà không phải là những kẻ yêu nghiệt, tu vi không từ hóa thần trở lên đâu.
Thế nên một người có tu vi thần phẩm nguyên anh như Diệp Thiên không đủ tư cách cho cô ta để tâm tới. Nếu không phải có người thanh niên kia ở bên cạnh thì có lẽ cô ta đã tát cho Diệp Thiên – kẻ háo sắc một phát rồi.
Nghe cô gái nói với ánh mắt Diệp Thiên tối đi vài phần.
“Kẻ vô danh sao?”, cậu nhìn cô gái.
“Cô xuất thân từ Diệp tộc thì cao hơn người khác một bậc à? Ngay cả ông tổ Diệp Kình Thương của Diệp tộc thì cũng thành danh từ một kẻ vô danh, từ từ bước lên đỉnh vinh quang và được gọi là Kình Thương đại đế cơ mà. Cô là con cháu của ông ấy mà lại đi khinh thường những người vô danh sao?”
“Nếu như trên người cô không có huyết mạch của Kình Thương đại đế thì cô thấy bản thân có nổi thành tựu gì chứ?”
Câu nói của Diệp Thiên giống như lưỡi kiếm đâm vào tim cô gái. Cô gái tỏ ra tức giận nhưng vẫn cô giữ vẻ mặt lạnh tanh.
“To gan”, cô ga hét lớn, đôi mắt phóng ra thần quan màu lửa.
“Anh là cái thá gì mà cũng dám bàn tới ông tổ của chúng tôi? Còn to tiếng thì đừng trách sao tôi không khách sáo đấy”.
“Không khách sáo sao?”, Diệp Thiên lắc đầu, lộ vẻ thất vọng.
Trước khi tới đây Hư Nhược Vô đã nhắc với cậu về Diệp tộc tinh hà. Nói rằng sau khi Diệp Kình Thương rời khỏi Diệp tộc, thì người nắm giữ Diệp tộc chủ yếu là những người vô cùng bảo thủ và luôn coi trọng độ tinh thuần của huyết mạch
Diệp Thiên ban đầu vốn tò mò về Diệp tộc nhưng giờ thì cậu đã hoàn toàn mất đi hứng thú rồi. Cô gái này rõ ràng là một thiên tài được bồi dưỡng của Diệp tộc nhưng cô ta lại hẹp hòi, coi thường người khác quá. Thế hệ sau như vậy thì sao có thể duy trì được Diệp tộc chứ?
Cũng không trách được. Diệp tộc từng đứng hàng đầu trng các thế lực nhưng những năm qua cũng dần bị sa sút rồi. Tất cả đều có nguyên do của nó cả.
Dù Diệp Thiên không có hứng thú gì với Diệp tộc nhưng Diệp Kình Thương là người giúp cậu rất nhiều.Nghĩ tới việc ông ấy một tay tạo ra Diệp tộc, giờ Diệp tộc thành ra thế này thì cậu cũng thấy tiếc nuối.
“Anh nhìn cái gì? Không dám bật lại đúng không, vậy thì mau…”
Cô gái không thấy Diệp Thiên trả lời thì tưởng rằng cậu sợ nên chế nhạo. Cô ta định nói “cút” nhưng người thanh niên bên cạnh đã bước tới kéo cô ta về phía sau và cắt ngang lời của cô ta.
“Đủ rồi”, nói xong anh ta chắp tay với Diệp Thiên.
“Anh bạn, thực sự xin lỗi, do muội muội của tôi quen thói kiêu ngạo nên mạo phạm tới anh, mong anh lượng thứ”, giọng nói anh ta mang phong cách của một người quân tử.
“Từng lời anh vừa nói đều đúng cả. Dù hiện tại là những kẻ mạnh nhất thì cũng có lúc trở thành kẻ yếu nhất, tôi đánh giá cao những lời nói vừa rồi của anh".
“Tôi tên Diệp Huyền, muốn làm quen với anh, không biết có được không?”, Diệp Huyền đưa tay ra trước mặt Diệp Thiên.
Cô gái bên cạnh thấy cảnh tượng đó thì tỏ ra bất mãn nhưng nghĩ tới phong cách hành sự của Diệp Huyền thì cô ta biết anh ta thật sự muốn kết giao với Diệp Thiên nên chỉ hừ giọng, quay đầu đi.
Diệp Thiên cũng đánh giá cao người thanh niên tên Diệp Huyền. Thực lực của anh ta mạnh, đã đạt tới nhất phẩm thánh nhân. Một người như vậy có thể tung hoành trong cả vũ trụ này rồi. Thế nhưng anh ta không vì điều đó mà kiêu ngạo, khinh thường người khác, ngược lại hành sự có chuẩn mực, lịch sự với người khác.
Người như vậy mới thật sự có thể gánh vác được tương lai của Diệp tộc. Diệp Thiên cũng đưa tay ra. “Tôi tên Diệp Thiên”
“Diệp Thiên sao?”, Diệp Huyền tỏ vẻ bất ngờ: “Hóa ra anh cũng họ Diệp à, đúng là có duyên mà”.
Mặc dù đã biết tên của Diệp Thiên nhưng Diệp Huyền cũng không có mối liên hệ nào giữa tên của cậu và Diệp tộc. Dù sao thì vũ trụ này là vô tận, những người họ Diệp cũng không ít, không thể nào cứ gặp người họ Diệp thì đều là người của Diệp tộc mà”.
“Người anh em”, Diệp Huyền nhìn cậu mỉm cười: “Tôi thấy anh vội vàng như vậy rõ ràng là cũng vì tới Táng Tiên Đàm. Tu vi hiện tại của anh đạt tới thần phẩm nguyên anh, sắp tới thần anh cửu biến rồi. Chắc là anh tới Táng Tiên Đàm tìm cơ hội để đột phá lên hóa thần đúng không?”
Diệp Thiên liếc nhìn bức màn trước mặt và mỉm cười: “Cứ coi như vậy đi. Ngoài ra tôi vẫn còn một chuyện quan trọng”
Nói tới đây cậu đột nhiên nghĩ tới những lời cô gái kia vừa nói liên quan tới mộ phủ của Diệp Kình Thương.
Cậu đang định hỏi thì lúc này có một luồng sức mạnh hùng hậu đột nhiên dấy lên từ bức màn sáng…
Nguồn sức này vô cùng chân thực, gây rúng chuyển xunh quanh, tán ra từng cụm bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đến cả lớp màn sáng cũng bị chấn động và đổ sụp.
Ở cách đó một khoảng, có ba người ngũ phẩm hóa thần định lao vào. Nguồn sức mạnh vừa phóng ra kia khiến họ không kịp phản ứng.
Ba người họ phóng lực phòng ngự bèn bèn bị luồng sức mạnh này bọc lấy sau đó họ kêu gào thảm thiết. Cơ thể bắt đầu mục rữa chỉ còn lại xương trắng Đến cả thần hồn cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt.
“Hỏng rồi”, Lạc Tông Diễm lên tiếng.
“Là Hỗn Độn Ma Độc. Tên Hỗn Độn Đan Ma đã rời khỏi khu kiểm soát rồi”