Âu Dương Kiệt không còn thái độ cứng cỏi bất khuất như trước nữa, mà tỏ vẻ khom lưng khuỵu gối, cầu xin tha thứ.
Diệp Thiên ngoảnh đầu lại, không vội giải trừ Kỳ Lân Chân Hỏa ngay, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi vẫn thích thái độ cứng cỏi vừa nãy của ông hơn, nếm thử Kỳ Lân Chân Hỏa này có thấy thích không?”.
Bây giờ Âu Dương Kiệt đâu còn quan tâm được nhiều như vậy, liền quỳ xuống giữa hư không, giọng nói run rẩy đáp: “Vị đại nhân này, tôi sai rồi, tôi đã sai thật rồi!”.
“Xin cậu hãy tha cho tôi, cậu tha cho tôi rồi bảo tôi làm gì cũng được”.
Cảm giác Kỳ Lân Chân Hỏa thiêu đốt linh hồn thực sự quá đáng sợ, thái độ hiện giờ của Âu Dương Kiệt khiến đôi nam nữ trẻ tuổi của Phong Huyền Tông không khỏi há hốc miệng.
“Vậy sao?”, Diệp Thiên mỉm cười, nắm chặt bàn tay, Kỳ Lân Chân Hỏa lập tức biến mất.
Trên linh hồn của Âu Dương Kiệt tỏa ra từng làn khói xanh, linh hồn có vẻ trong suốt, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Ông ta nửa quỳ trong hư không trước mặt Diệp Thiên, một lúc lâu sau mới thoát khỏi khỏi nỗi đau đớn dữ dội chạm đến tận nơi sâu thẳm linh hồn.
Diệp Thiên nhìn từ trên cao xuống: “Bây giờ, tôi hỏi, ông đáp!”.
“Đừng nói một câu thừa thãi nào hết, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu!”.
Âu Dương Kiệt sao dám cãi lời, liền vội vàng gật đầu, ông ta thực sự không muốn nếm trải nỗi đau đó lần thứ hai.
Còn Diệp Thiên đã lên tiếng.
“Người mạnh nhất của Vấn Đỉnh Thiên Cung là ai? Thực lực tu vi đã đạt tới cảnh giới nào?”.
Âu Dương Kiệt gần như buột miệng nói luôn: “Là năm vị cung chủ”.
“Bốn vị cung chủ Mão Phong, Mão Lâm, Mão Hỏa, Mão Sơn đều là hóa thần ngũ phẩm!”.
“Còn cung chủ Mão Chân là hóa thần lục phẩm!”.
Tây Huyền và Thường Phong ở bên cạnh nghe thấy thế đều hít vào khí lạnh.
Bốn hóa thần ngũ phẩm, một hóa thần lục phẩm, đội hình này chẳng khác nào Thái Sơn áp đỉnh, khiến người ta không thể thở nổi.
Thảo nào Vấn Đỉnh Thiên Cung có thể hoành hành ở thiên hà Xích Minh, hủy diệt vô số tinh cầu và tông môn, cướp đoạt rất nhiều tài nguyên và long mạch. Đối thủ cỡ này quả thực khiến người ta phải tuyệt vọng!
Cho dù là Diệp Thiên, thì lúc này đồng tử cũng phải co lại.
Mặc dù trước khi hỏi, cậu đã có suy đoán, nhưng khi nghe chính miệng Âu Dương Kiệt nói, trong lòng cậu vẫn có chút kinh ngạc.
Sau trận chiến với Duẫn Trung Lương, kinh nghiệm chiến đấu với hóa thần và chân lực hỗn độn của cậu lại tinh tiến không ít. Với thực lực hiện giờ của cậu, nếu dốc toàn lực, cộng thêm Chân Vũ Trảm Thần Trận trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn thì có thể địch với một hóa thần ngũ phẩm.
Nhưng đối phương có tới bốn hóa thần ngũ phẩm và một hóa thần trên cả ngũ phẩm. Đội hình như vậy, cho dù là cậu thì cũng cảm thấy áp lực.
Nhưng áp lực này cũng chỉ thoáng qua, nếu quả thực vô kế khả thi, thì cậu sẽ dẫn động tinh túy nguyên thần của Duẫn Tu Tuyệt. Đến lúc đó cậu lên thẳng thánh nhân, muốn giết năm người này cũng không phải chuyện khó.
Nhưng đây là con át chủ bài cuối cùng của cậu, không đến thời khắc quan trọng thì cậu không muốn dùng tới.
Thấy Diệp Thiên dường như có chút trầm ngâm, đôi nam nữ trẻ tuổi của Phong Huyền Tông đưa mắt nhìn nhau, thầm lắc đầu.
Bọn họ tưởng Diệp Thiên nghe thấy thực lực của Vấn Đỉnh Thiên Cung thì bị dọa sợ, liền thầm cười nhạo sự ngông cuồng tự đại của cậu trước đó.
Diệp Thiên không biết suy nghĩ của hai người họ, cậu khựng lại một chút rồi lại hỏi Âu Dương Kiệt.
“Đến Vấn Đỉnh Thiên Cung bằng cách nào?”.
Âu Dương Kiệt mới đầu còn dọ dự, sau đó liền đáp: “Nơi này là sao Viêm, không có thông đạo không gian đến thẳng Vấn Đỉnh Thiên Cung”.
“Muốn đi từ đây đến Vấn Đỉnh Thiên Cung thì đầu tiên phải dùng thông đạo không gian của sao Viêm đến sao Long Vẫn. Ở đó có thông đạo không gian đến thẳng Vấn Đỉnh Thiên Cung”.
“Sao Long Vẫn à?”, Diệp Thiên ghi nhớ cái tên này, rồi lại hỏi.
“Thông đạo không gian từ sao Viêm đến sao Long Vẫn ở đâu?”.
Âu Dương Kiệt chỉ về một hướng, nơi ông ta nói chính là một khu rừng rậm cách thành Long Phượng 300km về phía Tây.
Nơi đó có không đạo thông gian do người của Vấn Đỉnh Thiên Cung xây dựng, kết nối với sao Long Vẫn, sau đó sao Long Vẫn lại kết nối với Vấn Đỉnh Thiên Cung, ba nơi lấy sao Long Vẫn làm trạm trung chuyển.
“Tốt lắm”.
Diệp Thiên nói xong liền gật đầu, sau đó trong mắt lóe lên ấn kí hoa sen màu tím, Càn Khôn Luyện Thần Ấn tế ra, nuốt chửng linh hồn của Âu Dương Kiệt, trấn áp ông ta trong thế giới độc lập.
Làm xong tất thảy, cậu nhìn về phía Tây Huyền và Thường Phong.
“Bây giờ Phong Huyền Tông đang gặp nguy hiểm, chúng ta đi tìm các môn nhân còn lại của Phong Huyền Tông trước đã, rồi sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ”.
“Trận chiến với Vấn Đỉnh Thiên Cung là không thể tránh khỏi, chuyện này do tôi khơi mào thì để một mình tôi giải quyết cho”.
Nghe Diệp Thiên nói thế, Tây Huyền và Thường Phong đều kinh ngạc.
“Điện chủ, cậu muốn một mình đối mặt với cả Vấn Đỉnh Thiên Cung sao?”.
Hành động này thật sự quá điên cuồng, không nói tới năm điện chủ có thực lực đáng sợ của Vấn Đỉnh Thiên Cung, ngoài năm người này ra, Vấn Đỉnh Thiên Cung còn có vô số cường giả nguyên anh. Chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên thì chẳng khác nào châu chấu đá xe!
“Có gì mà không được chứ?”.
Diệp Thiên chỉ mỉm cười.
“Nếu các ông có gì lo lắng, chờ sắp xếp xong xuôi cho môn nhân của Phong Huyền Tông, thì có thể cùng tôi đến Vấn Đỉnh Thiên Cung, mở mang tầm mắt về bản lĩnh của năm hóa thần ngũ phẩm kia”.
Tây Huyền và Thường Phong chỉ biết cười khổ, ngay cả bọn họ cũng không dám khẳng định đối mặt với Vấn Đỉnh Thiên Cung, nhưng Diệp Thiên lại tràn ngập tự tin, khiến bọn họ cũng cảm thấy bất lực.
Hai người hẹn với Diệp Thiên, hai ngày sau sẽ gặp nhau ở thành Long Phượng này, sau đó cùng đến Vấn Đỉnh Thiên Cung, rồi mới dẫn đôi nam nữ kia rời đi, tìm kiếm những trưởng lão môn nhân còn sót của Phong Huyền Tông.
Vừa cách xa Diệp Thiên, đôi nam nữ trẻ tuổi kia đã không nhịn được hỏi Tây Huyền: “Tây Huyền tông chủ, rốt cuộc người kia là ai vậy? Tại sao các ông lại gọi anh ta là điện chủ?”.
“Anh ta định thách thức Vấn Đỉnh Thiên Cung, đúng là quá ngông cuồng. Vấn Đỉnh Thiên Cung không chỉ có năm hóa thần tọa trấn, mà còn vô số nguyên anh kim đan, anh ta lấy đâu ra dũng khí đó vậy?”.
Tây Huyền và Thường Phong không biết trả lời thế nào, chỉ đành lắc đầu thở dài. Bọn họ cũng hi vọng Diệp Thiên thực sự có con át chủ bài để đánh bại năm hóa thần kia.
Trên bầu trời thành Long Phượng, Diệp Thiên nhìn Tây Huyền và Thường Phong đã đi xa mới thu hồi tầm mắt, sau đó ánh mắt cậu trầm xuống, nhìn về phía một đống đổ nát ở khu vực phía Nam thành Long Phượng.
Từ lúc đến thành Long Phượng, chân lực hỗn độn trong người cậu như được thứ gì đó dẫn dắt, không ngừng cuộn trào trong cơ thể. Ngặt nỗi vừa nãy đám người Tây Huyền và Thường Phong đang ở đây nên cậu không tiện điều tra nguyên nhân.
Bây giờ Tây Huyền và Thường Phong đã đi, cậu liền lập tức lao về phía phương hướng mà mình cảm ứng được.
“Lên!”.
Vừa bay tới bầu trời phía Nam thành Long Phượng, Diệp Thiên liền quát khẽ một tiếng, sau đó úp bàn tay xuống, lòng bàn tay tuôn ra lực hút, lao thẳng xuống dưới mặt đất.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng chính thứ dưới mặt đất này khiến chân lực hỗn độn xao động một cách dị thường, chứa đầy lực hút kì lạ.
“Soạt!”.
Dưới lực hút này, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm phượng hót bỗng vang khắp bầu trời, sau đó hai luồng ánh sáng, một trái một phải, giao nhau bay lên, chính là một con rồng khổng lồ màu xanh và một con phượng lửa màu đỏ.
Rồng phượng hợp xướng, lao vút lên trời, sau đó quấn lấy nhau trên độ cao mấy trăm mét, hóa thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ vô cùng chói mắt, to cả trăm trượng.
“Đây là…”
Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, so với lúc trước, chân lực hỗn độn trong người cậu lại càng sôi trào cuồn cuộn hơn, mang theo sự hưng phấn mãnh liệt.
Đúng lúc này, giọng nói tỏ vẻ kinh ngạc của Lạc Tông Diễm cũng vang lên trong thần phủ của cậu.
“Là Long Phượng Bản Nguyên Đan?”.