“Cận Hồn, con tôi, cuối cùng con vẫn lựa chọn con đường này!”
Mặc dù ông ta rơi nước mắt, nhưng trong mắt lại không có một chút cảm xúc nào, như thể mọi thứ trên trời đều giống như là một con chó ngu ngốc ở trước mặt ông ta.
“Nếu đã như vậy, thì tôi cũng sẽ cho các người một cơ hội, để xem những quân cờ trên bàn cờ này, rốt cuộc có khả năng làm lay chuyển được người chơi cờ hay không!”
“Tôi sẽ ở đây đợi các người!”
Linh lực hỗn độn vừa tiến vào trong cơ thể Diệp Thiên, lập tức hình thành cộng hưởng với Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, linh lực hỗn độn biến thành hơi thở hỗn độn, một luồng rồi một luồng, một tấc rồi một tấc, dung nhập vào tế bào trong cơ thể Diệp Thiên.
Uy năng của độn thể, vào lúc này cũng hiện ra.
Nhưng Diệp Thiên, không vội kiểm tra uy lực của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, sau khi hấp thu và luyện hoá linh lực hỗn độn, anh ngồi xếp bằng, mặc cho gió tuyết thổi ngang trời, tư thế vẫn bất động.
Chỉ thấy anh đánh ra một chiêu, quả cầu bốn màu do thần tử Hoàng Tuyền đưa cho, bay lơ lửng trong tay anh.
Cảm nhận sự khác nhau của bốn màu trong quả cầu, nhưng lại ngưng tụ thành một năng lượng khổng lồ, đôi mắt Diệp Thiên hơi nheo.
Anh nhớ lại những lời cuối cùng, khi Cổ Cận Hồn đưa vào đỉnh Hỗn Độn.
“Đừng bao giờ tin Hoàng Tuyền!”
Diệp Thiên nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn quả cầu bốn màu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa luỵên hoá hấp thụ nó. Anh nhớ lại, toàn bộ chuyện anh gặp thần tử Hoàng Tuyền khi ở Thiên Thần Giới, từng lời ông ta nói, Diệp Thiên biết, người này tuyệt đối không phải loại người hiền lành, cũng không phải là người có lý tưởng và hoài bão, mà là người cực kỳ ích kỷ.
Thần tử Hoàng Tuyền trao sức mạnh này cho anh, cũng chẳng phải món quà hữu hảo gì, mà chỉ là vì để tăng thêm một người có thể chống lại Nguyên Thần, lót đường cho dã tâm của ông ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Thiên càng thêm nghiêm túc, trong đầu hiện ra lời dẫn dắt của Diệp Kình Thương, cùng các cơ hội khác.
Cuối cùng, bóng người của Diệp Kình Thương, và thần tử Hoàng Tuyền dần dần trùng khớp với nhau.
“Bố, mặc dù thần tử Hoàng Tuyền trùng tên với bố, có dáng người giống bố, thậm chí giống đến cả xuất thân, nhưng con biết, bố không phải ông ta, bố và ông ta khác nhau!”
Anh siết chặt ngón tay, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh.
“Yên tâm, sau khi thành công đánh bại Nguyên Thần, con sẽ dùng hết sức để giúp bố được sống lại!”
“Trận chiến này không chỉ dành cho thế giới nô dịch, mà còn là vì bố!”
Diệp Thiên khẽ nỉ non rồi ngã xuống, bàn tay đột nhiên siết chặt quả cầu.
“Bùm!” quả cầu bốn màu, nổ tung trong tay Diệp Thiên, sức mạnh cuồng bạo, nhất thời biến thành bốn hạt sáng, lan rộng ra bốn phía, ba ngọn núi phủ tuyết gần Diệp Thiên, bị đánh cho nát vụn, biến mất hoàn toàn.
Dưới sự áp chế của sức mạnh Nguyên Thần, trong nháy mắt phá hủy ba ngọn núi, khiến nó trở nên vô hình, điều này cho thấy sức mạnh này lớn đến nhường nào.
Tuy nhiên, những hạt sáng này, không những không giảm đi, mà vẫn tiếp tục lan rộng ra mọi hướng, vào lúc này, Diệp Thiên nhếch môi, khẽ nói.
“Vây!” Trong nháy mắt, ánh sáng trắng đen trên người anh chợt nở rộ, lao ra bốn phía với tốc độ nhanh hơn, bắt kịp những hạt sáng kia, rồi sau đó, ánh sáng đen trắng tạo thành tấm lưới lớn, che phủ toàn bộ những hạt sáng này.
“Hôm nay, thân thể tôi hoá Hỗn Độn!”
“Luyện cho tôi!”
Diệp Thiên đứng lên, bóng người dần dần biến mất, hòa vào quang võng đen trắng.
Lúc này, dường như anh đã biến thành một hố đen không đáy, có khả năng nuốt chửng mọi thứ, luyện hoá mọi thứ.
Những hạt sáng đó, tượng trưng cho bốn sức mạnh cao nhất, thế mà đang bị quang võng trắng đen từng bước nuốt chửng và đồng hoá.
Thời gian trôi qua, thể tích mà các hạt sáng này chiếm giữ trong quang võng đen trắng bắt đầu thu nhỏ, rồi ngày càng nhỏ hơn nữa!
Khi những hạt sáng này hoàn toàn bị đồng hóa thành các ngôi sao đen trắng, điều đó có nghĩa là sức mạnh trong quả cầu bốn màu, đã hoàn toàn bị Diệp Thiên hấp thu rồi luyện hoá.