Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lắm cũng là làm vệ sĩ cho người ta, vẫn là nô lệ cho đồng tiền và quyền lực thôi!

Vốn dĩ những điều này cô ta cũng có thể chấp nhận được, nếu làm một người bạn bình thường của Diệp Thiên, cô ta cũng vô cùng vui vẻ, nhưng thái độ dửng dưng coi thường cô ta của Diệp Thiên lại khiến cô ta phản cảm.

Rõ ràng không có mấy bản lĩnh, lại luôn tỏ vẻ mình là thiên hạ đệ nhất, không coi ai ra gì, cô ta khinh thường nhất là loại người như vậy.

“Diệp Thiên, anh đúng là rất giỏi võ, hôm nay còn một mình đánh bại cả đội Karate nhưng những điều này đều chẳng qua chỉ là huyền ảo như trăng trong nước mà thôi!”.

“Chờ khi nào anh tiếp cận được những người ở tầng lớp thượng lưu thực sự, anh sẽ hiểu ra, tất cả những kiêu ngạo và những thứ anh làm được bây giờ chẳng đáng một xu trong mắt bọn họ!”.

Cô ta thầm lắc đầu, cũng không nhìn Diệp Thiên nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Diệp Thiên căn bản không hề để bụng việc Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đến đây, tính ra đối với cậu mà nói, Tiếu Văn Nguyệt chỉ là một người lạ, nếu không có mối quan hệ với Hà Tuệ Mẫn thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ta một câu nào, còn Lí Tinh Tinh, còn không bằng cả người lạ nữa.

“Anh Diệp Thiên, em mua xong rồi!”.

Hai người kia vừa đi được một lúc thì Cố Giai Lệ đi vào trong quán ăn, ngồi xuống đối diện Diệp Thiên.

Những học sinh trường Tam Trung ngồi bên cạnh đều tỏ vẻ bực bội, thầm chửi không biết Diệp Thiên ăn phải gì mà may mắn thế không biết.

Trước đó là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đến mời đi ăn, giờ lại có cả Cố Giai Lệ ngồi bên cạnh, đúng là cuộc sống như tiên mà bọn họ hằng mơ ước.



“Ừ, anh cũng gọi đồ ăn rồi, nếu anh nhớ không nhầm thì chắc đều là những món em thích ăn đấy!”.

Diệp Thiên mỉm cười nói, nhìn Cố Giai Lệ cậu nhớ đến mẹ Cố Giai Lệ là Tiêu Hà, một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa quật cường.

Trong lòng Diệp Thiên, Tiêu Hà chính là người mẹ ruột của cậu, mấy năm cậu rời đi cũng luôn nhớ về bà ấy, nhưng không lâu trước đây, cậu trở lại nơi ở ngày xưa mới biết Tiêu Hà đã mất.

Theo như cậu biết, Cố Giai Lệ là người thân duy nhất của Tiêu Hà, cậu thề rằng nhất định sẽ chăm sóc cho Cố Giai Lệ thật chu toàn.

Còn lí do cậu chọn quán ăn này là vì quan tâm đến cảm xúc của Cố Giai Lệ, trước khi đến trường sáng nay, Ngô Quảng Phú đã đưa toàn bộ tài liệu về Cố Giai Lệ cho cậu.

Bây giờ Cố Giai Lệ đang ở một mình tại căn chung cư bình dân thuê cách trường Nhất Trung Xương Nam khoảng một kilômet, ngoài việc đến trường hàng ngày, cô còn làm thêm tại quán bar Dạ Yến ở trung tâm thành phố để có tiền ăn ở, hàng năm, vì kết quả học tập tốt nên cô đều nhận được học bổng, mọi thứ đều dựa vào hai bàn tay cô, tự lực cánh sinh.

Cậu bây giờ tuy có được Tập đoàn Thiên Phong có gia sản hàng chục tỷ, nhưng nếu cậu đột nhiên đưa ra yêu cầu đổi nhà và chu cấp tiền sinh hoạt cho Cố Giai Lệ, Cố Giai Lệ chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Lòng tự tôn của Cố Giai Lệ rất cao, việc gì cũng muốn tự làm, tự kiếm tiền, nếu không cô cũng sẽ không luôn phải giữ khoảng cách với Âu Hạo Thần như vậy, và sớm đã đồng ý sự theo đuổi của Âu Hạo Thần rồi.

Bây giờ Diệp Thiên không hề muốn thay đổi cuộc sống của cô, chỉ muốn ở bên cạnh cô theo cách mà cô muốn sống, Cố Giai Lệ như vậy mới là Cố Giai Lệ chân thực nhất.

Lúc ăn cơm, Cố Giai Lệ vô cùng vui vẻ, cô và Diệp Thiên nói về những chuyện xảy ra mấy năm nay, cũng kể về tình hình của cô nữa.

Diệp Thiên tuy đã biết từ trước, nhưng vẫn giả vờ như không biết, chăm chú lắng nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK