Nhà cậu ta kinh doanh thời trang hàng hiệu, khắp nơi trong thành phố đều có các cơ sở lớn nhỏ, bố mẹ cậu ta quen biết rất rộng, trong giới quan chức cũng có vài mối quan hệ, bình thường Từ Hải muốn làm quen với ai, thì chắc chắn sẽ là niềm vinh hạnh vô cùng lớn của đối phương, nhưng Diệp Thiên lại dứt khoát, thẳng thừng nói không muốn làm quen với cậu ta?
“Người anh em, nghe nói cậu mới đến Lư Thành, có phải là ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi lâu quá rồi, khi đến thành phố lớn liền không biết bản thân là ai nữa?”.
Từ Hải nheo mắt nói: “Ăn nói đừng có hống hách quá, có những lúc nói sai sẽ rắc rối hơn những gì cậu tưởng đó!”.
Diệp Thiên không cả thèm nhìn Từ Hải lấy một cái, cậu dửng dưng nói: “Tôi xưa nay nói chuyện đều hống hách như vậy đấy, sao thế, cậu có ý kiến à?”.
Từ Hải nở nụ cười khẩy, rồi gật đầu với Diệp Thiên.
“Được, có cá tính, nếu đã ở Lư Thành rồi thì sau này không thiếu cơ hội gặp nhau, tôi sẽ phải để cho cậu hiểu rõ thành phố lớn và nông thôn khác nhau như thế nào!”.
Cậu ta nói xong, trở về bên cạnh Lí Tinh Tinh, đây là nơi công cộng, cho dù cậu ta có tức Diệp Thiên thế nào cũng không dám ra tay công khai ở đây.
Cậu ta không hề sợ sẽ không tìm được Diệp Thiên, ở trên đất Lư Thành này, chỉ cần bỏ ra chút tiền thì tìm một người không có gì khó cả, sau ngày hôm nay, cậu ta đã hoàn toàn nhớ kỹ con người Diệp Thiên rồi.
“Sao rồi?”.
Mặt Lí Tinh Tinh đầy vẻ mong chờ, cô ta chỉ muốn Từ Hải xử cho Diệp Thiên một trận luôn thôi.
“Thằng cha đấy cứng mồm cứng miệng lắm, yên tâm, cơ hội xử hắn không thiếu!”.
Từ Hải nói với vẻ nguy hiểm, lúc này Lí Tinh Tinh mới gật đầu, cô ta biết xưa nay Từ Hải chưa bao giờ nói mà không làm.
“Từ Hải, dù sao thì hắn cũng quen với mẹ của Nguyệt Nguyệt, cậu đừng làm gì quá đáng quá”.
Vương Hiên mặt mày tỏ ra chính khí, nói năng đúng mực, khiến Tiếu Văn Nguyệt phải hơi liếc sang nhìn.
“Anh Hiên, anh không phải lo, tôi tự biết cầm chừng, chỉ là cho hắn một bài học thôi!”.
Từ Hải nói miệng thì vậy, thực ra cậu ta đã nghĩ xong cách để đối phó Diệp Thiên, không khiến cho Diệp Thiên sứt đầu mẻ trán thì sao cậu ta cam tâm cho được?
Diệp Thiên vừa uống cà phê vừa xem điện thoại, còn về Từ Hải, cậu căn bản không thèm quan tâm.
Kiểu nhân vật tép riu đó trong mắt cậu chỉ như mấy con kiến, đối mặt với sự khiêu khích của một con kiến, cậu căn bản không có hứng thú đáp lại, càng không quan tâm đến sự uy hiếp của cậu ta.
Cậu cũng sắp uống hết cà phê trong cốc, đang chuẩn bị trả tiền để đi thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt cậu hơi nghiêng rồi nhìn ra bên ngoài quán cà phê.
“Tránh ra, tránh hết ra cho bố mày!”.
Mấy phút sau, những tiếng kêu hét vọng tới, kèm theo đó là những tiếng bước chân chạy dồn dập.
Trong lúc bốn người bọn Tiếu Văn Nguyệt còn đang thắc mắc, thì cánh cửa quán cà phê bị đẩy mạnh ra, chỉ thấy bốn người đàn ông hung dữ tay cầm dao nhọn đang xông vào.
Thấy cảnh tượng đó, nhân viên phục vụ của quán cà phê vội vàng chui vào phía sau quầy thanh toán, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng sợ mất hồn.
Bốn người đàn ông hung dữ cầm dao đứng trong quán cà phê nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại ở bàn của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Bọn họ lao thẳng đến, Vương Hiên là trưởng câu lạc bộ tản thủ, cơ thể cường tráng, cậu ta thấy tình hình không khả quan, vội vàng đứng dậy, tung cú đá chĩa thẳng về phía một tên đô con.
Từ Hải là học sinh lớp chuyên thể chất, có sở trường về thể thao nên phản xạ cũng rất nhanh, bước lên trước một bước rồi đấm một phát vào huyệt thái dương của một tên đô con khác.
“Bốp!”.
Cú tung cước của Từ Hải có tốc độ rất nhanh, nhưng cậu ta không ngờ, trong khoảnh khắc cậu ta đang lướt chân tới thì đối phương đột nhiên tóm được cổ chân của cậu ta.
“Võ công mèo cào lại dám lôi ra để cho mất mặt à, cút sang một bên cho tao!”.
“Người anh em, nghe nói cậu mới đến Lư Thành, có phải là ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi lâu quá rồi, khi đến thành phố lớn liền không biết bản thân là ai nữa?”.
Từ Hải nheo mắt nói: “Ăn nói đừng có hống hách quá, có những lúc nói sai sẽ rắc rối hơn những gì cậu tưởng đó!”.
Diệp Thiên không cả thèm nhìn Từ Hải lấy một cái, cậu dửng dưng nói: “Tôi xưa nay nói chuyện đều hống hách như vậy đấy, sao thế, cậu có ý kiến à?”.
Từ Hải nở nụ cười khẩy, rồi gật đầu với Diệp Thiên.
“Được, có cá tính, nếu đã ở Lư Thành rồi thì sau này không thiếu cơ hội gặp nhau, tôi sẽ phải để cho cậu hiểu rõ thành phố lớn và nông thôn khác nhau như thế nào!”.
Cậu ta nói xong, trở về bên cạnh Lí Tinh Tinh, đây là nơi công cộng, cho dù cậu ta có tức Diệp Thiên thế nào cũng không dám ra tay công khai ở đây.
Cậu ta không hề sợ sẽ không tìm được Diệp Thiên, ở trên đất Lư Thành này, chỉ cần bỏ ra chút tiền thì tìm một người không có gì khó cả, sau ngày hôm nay, cậu ta đã hoàn toàn nhớ kỹ con người Diệp Thiên rồi.
“Sao rồi?”.
Mặt Lí Tinh Tinh đầy vẻ mong chờ, cô ta chỉ muốn Từ Hải xử cho Diệp Thiên một trận luôn thôi.
“Thằng cha đấy cứng mồm cứng miệng lắm, yên tâm, cơ hội xử hắn không thiếu!”.
Từ Hải nói với vẻ nguy hiểm, lúc này Lí Tinh Tinh mới gật đầu, cô ta biết xưa nay Từ Hải chưa bao giờ nói mà không làm.
“Từ Hải, dù sao thì hắn cũng quen với mẹ của Nguyệt Nguyệt, cậu đừng làm gì quá đáng quá”.
Vương Hiên mặt mày tỏ ra chính khí, nói năng đúng mực, khiến Tiếu Văn Nguyệt phải hơi liếc sang nhìn.
“Anh Hiên, anh không phải lo, tôi tự biết cầm chừng, chỉ là cho hắn một bài học thôi!”.
Từ Hải nói miệng thì vậy, thực ra cậu ta đã nghĩ xong cách để đối phó Diệp Thiên, không khiến cho Diệp Thiên sứt đầu mẻ trán thì sao cậu ta cam tâm cho được?
Diệp Thiên vừa uống cà phê vừa xem điện thoại, còn về Từ Hải, cậu căn bản không thèm quan tâm.
Kiểu nhân vật tép riu đó trong mắt cậu chỉ như mấy con kiến, đối mặt với sự khiêu khích của một con kiến, cậu căn bản không có hứng thú đáp lại, càng không quan tâm đến sự uy hiếp của cậu ta.
Cậu cũng sắp uống hết cà phê trong cốc, đang chuẩn bị trả tiền để đi thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt cậu hơi nghiêng rồi nhìn ra bên ngoài quán cà phê.
“Tránh ra, tránh hết ra cho bố mày!”.
Mấy phút sau, những tiếng kêu hét vọng tới, kèm theo đó là những tiếng bước chân chạy dồn dập.
Trong lúc bốn người bọn Tiếu Văn Nguyệt còn đang thắc mắc, thì cánh cửa quán cà phê bị đẩy mạnh ra, chỉ thấy bốn người đàn ông hung dữ tay cầm dao nhọn đang xông vào.
Thấy cảnh tượng đó, nhân viên phục vụ của quán cà phê vội vàng chui vào phía sau quầy thanh toán, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng sợ mất hồn.
Bốn người đàn ông hung dữ cầm dao đứng trong quán cà phê nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại ở bàn của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Bọn họ lao thẳng đến, Vương Hiên là trưởng câu lạc bộ tản thủ, cơ thể cường tráng, cậu ta thấy tình hình không khả quan, vội vàng đứng dậy, tung cú đá chĩa thẳng về phía một tên đô con.
Từ Hải là học sinh lớp chuyên thể chất, có sở trường về thể thao nên phản xạ cũng rất nhanh, bước lên trước một bước rồi đấm một phát vào huyệt thái dương của một tên đô con khác.
“Bốp!”.
Cú tung cước của Từ Hải có tốc độ rất nhanh, nhưng cậu ta không ngờ, trong khoảnh khắc cậu ta đang lướt chân tới thì đối phương đột nhiên tóm được cổ chân của cậu ta.
“Võ công mèo cào lại dám lôi ra để cho mất mặt à, cút sang một bên cho tao!”.