Nhưng Lăng Thanh Long so sánh với Diệp Thiên thì quả thật chẳng đáng là gì.
Long Định Thiên nâng ly lên uống một hớp, sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: “Thưa thầy, hiện nay Diệp Lăng Thiên đã vô địch vũ trụ, có thể nói là đứng trên đỉnh cao vũ trụ, có phải chứng tỏ sức mạnh của cậu ấy đã là cực hạn của vũ trụ, không thể tiến thêm nữa không?”.
Lăng Thanh Long sững người, sau đó lắc đầu: “Vũ trụ rộng lớn vô tận, mặc dù bây giờ Diệp Lăng Thiên đã là vô địch, nhưng nếu nói phía trước không còn cảnh giới nào thì chưa chắc”.
“Thầy nghĩ Diệp Lăng Thiên vẫn đang theo đuổi cảnh giới cao hơn, đang tiếp tục nỗ lực tiến đến mục tiêu đó!”.
Nghe xong, Long Định Thiên trở nên chăm chú, đưa ra một câu hỏi khác.
“Nếu nói Diệp Lăng Thiên vô địch vũ trụ, sức mạnh còn chưa đạt tới cực hạn của vũ trụ thì cực hạn của vũ trụ này nằm ở đâu? Phải chăng sức mạnh cao hơn mà Diệp Lăng Thiên theo đuổi còn có người nào khác nắm giữ?”.
Nghe Long Định Thiên hỏi, Lăng Thanh Long lại sửng sốt, lần này ông ta không trả lời được.
Phải, nếu nói Diệp Thiên còn chưa đứng trên đỉnh kim tự tháp của vũ trụ, không thể nhìn thấy điểm cuối của vũ trụ, vậy thì ở điểm cuối xa xôi ấy ẩn giấu thứ gì?
Rốt cuộc vũ trụ này vì cái gì mà sinh, vì cái gì mà bắt đầu?
Hai người nhất thời ngẩn người, dòng suy nghĩ như bay đến tận mây xanh, bị thu hút bởi ý nghĩa sâu xa của vấn đề này. Bọn họ diễn luyện vô số lần trong thần phủ nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đáp án.
Trong lúc bọn họ xuất thần, trên bầu trời Bắc Sơn ở phía xa bỗng xuất hiện một khe nứt khổng lồ. Bên trong khe nứt tối đen, giống như bầu trời quang đãng bị một mảng mực nhuộm đen. Trong khe nứt khổng lồ có sáu bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đó là…”.
Lăng Thanh Long và Long Định Thiên kinh ngạc.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một cảm giác run sợ từ tận đáy lòng đã dâng tràn. Bọn họ không hề do dự quỳ xuống, sau đó cúi lạy trước khe nứt, động tác chậm rãi mà chân thành.
Bọn họ không biết rốt cuộc mình làm sao, chỉ cảm thấy cơ thể không theo khống chế. Khoảnh khắc sáu bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, bọn họ giống như bị trúng tà, không kiểm soát được cơ thể, chỉ muốn quỳ rạp xuống bái lạy.
Không chỉ có bọn họ mà cùng thời gian đó, Trái Đất hiện nay có hơn mười tỷ người thì khoảng chín mươi chín phần trăm số người đều quỳ xuống dập đầu.
Dáng vẻ này giống như thời kỳ hoang cổ người phàm đối diện với thần tiên, chân thành khấu bái và kính ngưỡng, không dám trái ý.
Lúc này, trên Trái Đất, chỉ có người thân bạn bè của Diệp Thiên ở đỉnh Bắc Sơn là khác biệt duy nhất.
Trong biệt thự xây cho Diệp Thiên trên đỉnh Bắc Sơn, mấy người Diệp Vân Long, Thi Tú Vân, Diệp Tinh, ngay cả những người vợ của Diệp Thiên cũng nằm trong số đó, nhưng lúc này bọn họ đều có vẻ mặt cực kỳ khó coi, cơ thể khẽ run lên.
Những người bình thường không có tu vi như Tiếu Văn Nguyệt, Nhậm Uyển Doanh, Kỷ Nhược Tuyết đều toát mồ hôi lạnh, giống như phải chịu áp lực rất lớn.
“Chuyện gì vậy?”.
Bọn họ nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự run sợ và khiếp hãi sâu đậm trong mắt nhau.
Loại cảm giác này không hề có nguyên nhân, không có lý do gì, giống như vốn dĩ đã chảy trong huyết mạch và gen, tác động trực tiếp vào sâu trong linh hồn.
Lúc này, Diệp Thiên đang nằm dựa trên ghế sofa cũng đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Đây là khí vị diện?”.
Anh cảm nhận được một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ đang tiến đến gần Trái Đất. Uy áp này không xuất phát từ bên ngoài dải Ngân Hà, mà là bỗng dưng xuất hiện ở Trái Đất, vô cùng đột ngột, không có dấu vết, giống như trên đỉnh Trái Đất đang yên lành bị phá mở một con đường.
Uy áp này không quá mạnh, không có ảnh hưởng gì với Diệp Thiên, nhưng nó lại chứa đựng một ma lực khó mà kháng cự. Nếu không phải anh đang giúp mọi người ở đây chống đỡ 99% cảm giác áp bức, bọn họ đã quỳ rạp xuống.
Người khiến cho sinh linh vũ trụ phải chịu đựng uy áp giống như thần linh thế này chỉ có thể đến từ một nơi.
Thiên Thần Giới!
Khi anh hiểu ra, trên đỉnh Bắc Sơn bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Vầng sáng bảy màu chiếu xuống từ bên trong vết nứt khổng lồ, sáu bóng người xuyên qua trần nhà của biệt thự trên đỉnh núi, đứng trong đại sảnh biệt thự, đối diện với Diệp Thiên.
“Cậu chính là Diệp Thiên, truyền nhân của Cổ Cận Hồn?”.
Một người đàn ông gương mặt gầy gò trong sáu người bước tới trước một bước, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
“Chúng tôi là thần sứ đến từ Thiên Thần Giới!”.
“Hôm nay phụng lệnh thiên thần Hoàng Tuyền đưa cậu về Thiên Thần Giới đợi lệnh!”.