Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Soạt!”.

Bóng người to vạn trượng từ dưới đất hiện lên, đầu đội trời chân đạp đất, đứng ở phía sau Diệp Thiên.

Bóng người này cực kỳ trang nghiêm hùng vĩ. Khoảnh khắc người đó xuất hiện, uy áp phủ lấp bầu trời của Chân Vũ Đại Đế lập tức phai mờ, bị áp chế ngược lại.

“Đây là…”.

Tiết Lâm Lang vốn nắm chắc phần thắng bỗng nghiêm mặt, kinh hãi lên tiếng.

“Thái Cổ Đan Thần?”.

Mặc dù ông ta không sống ở thời đại cường giả thịnh vượng một triệu năm trước, nhưng ông ta cũng từng đọc được mô tả về Thái Cổ Đan Thần ghi chép trong sách cổ.

Bóng người khổng lồ sau lưng Diệp Thiên không phải là Thái Cổ Đan Thần được mô tả trong sách cổ đó sao?

Trong nháy mắt, Tiết Lâm Lang rơi vào tình thế khó xử, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Thái Cổ Đan Thần là cao thủ cái thế, một triệu năm trước đã tu thành độ kiếp thần phẩm, lâu đời không thua kém gì Thần Sáng Thế tôn thượng của ông ta.

Hơn nữa, nghe đồn Thần Sáng Thế còn từng giao đấu với Thái Cổ Đan Thần, có thắng có thua, không ai làm gì được ai.

Tiết Lâm Lang không ngờ cao thủ thượng cổ được xưng tụng là truyền kỳ lại hiện thân vào lúc này, còn trở thành dị tượng thiên địa của Diệp Thiên.

Thái Cổ Đan Thần đứng thẳng dậy, gương mặt bình thản, cung kính gọi Diệp Thiên.

“Chúa công, có gì dặn dò?”.

Diệp Thiên đưa tay chỉ vào Tiết Lâm Lang và Chân Vũ Đại Đế ở phía trước.

“Nghiền nát bọn họ!”.

Thái Cổ Đan Thần lập tức gật đầu: “Tuân lệnh!”.

Sau đó, ông ta khẽ nâng mắt nhìn Tiết Lâm Lang.

Tiết Lâm Lang bị cao thủ cấp thượng cổ nhắm đến chỉ cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, tim đập mạnh.

Nếu không phải Chân Vũ Đại Đế ở phía trước chắn mọi thứ cho ông ta, e rằng ông ta đã bị uy áp đáng sợ của Thái Cổ Đan Thần nghiền nát.

Thái Cổ Đan Thần chỉ liếc nhìn Tiết Lâm Lang, sau đó nhìn sang ảo ảnh thần hồn của Chân Vũ Đại Đế. Khi nhìn đến gương mặt của Chân Vũ Đại Đế, ông ta như nghĩ tới gì đó, ánh mắt nghiêm nghị.

Chốc lát sau, ông ta mới nói: “Hóa ra là tên nhóc Chân Vũ Đại Đế này, một triệu năm trước, tôi còn từng chỉ điểm cho cậu!”.

Ông ta nhìn chằm chằm đôi mắt trống rỗng vô hồn của Chân Vũ Đại Đế, lắc đầu: “Cậu chỉ cần một trăm nghìn năm đã tu thành độ kiếp, trên khắp vũ trụ cũng có thể gọi là thiên tư tuyệt thế, nhưng cậu lại đi nhầm đường. Đáng ra cậu không nên tìm đến tên ngụy quân tử kia trong lúc nóng giận, dẫn đến tất cả công sức mất hết”.

“Bây giờ cậu đã bị xóa hết ý thức, chỉ còn lại một cái vỏ thần hồn trống rỗng, bị người ta nô dịch sai khiến. Thật khiến người ta tiếc thương!”.

Nói đến đó, sự thương tiếc trong mắt ông ta bỗng trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu cậu đã rơi vào bóng tối, đứng ở trận doanh đối địch với tôi thì hôm nay đừng trách tôi không niệm tình xưa”.

Chân Vũ Đại Đế nghe được lời này, ánh mắt vốn trống rỗng như lóe lên sự hoài niệm. Ông ta há hốc miệng, mặt lộ vẻ đau khổ, như muốn nói gì đó.

Nhưng tia sáng trong mắt ông ta chỉ lóe lên rồi vụt mất, động tác của ông ta cũng dừng lại, trở lại hình thái người máy lạnh lùng vô tình như lúc nãy.

Vào lúc này, Tiết Lâm Lang cũng hoàn hồn, không cam tâm cười nhạt: “Thái Cổ Đan Thần, ông thật lớn giọng!”.

“Nếu là ở thời kỳ toàn thịnh, Chân Vũ Đại Đế thật sự không có tư cách làm đối thủ của ông, nhưng bây giờ chắc ông còn không được hai, ba phần mười thời kỳ đỉnh cao nhỉ?”.

“Dựa vào ông cũng dám ngông cuồng tuyên bố chiến thắng Chân Vũ Đại Đế sao?”.

Thái Cổ Đan Thần nghe vậy, trong mắt không có chút dao động nào. Người ở đẳng cấp như Tiết Lâm Lang còn không đủ tư cách để ông ta liếc mắt nhìn thêm.

Tiết Lâm Lang cảm giác được mình bị phớt lờ, giận dữ quát lên, vung tay: “Chân Vũ Đại Đế, nghe lệnh tôi, nghiền nát tất cả kẻ địch ở trước mặt!”.

“Cứ giải phóng hết uy lực của ông đi!”.

Theo mệnh lệnh của ông ta, cuối cùng cơ thể cao lớn của Chân Vũ Đại Đế cũng cử động.

Ông ta kéo tay về sau, sau đó năm ngón nắm lại thành quyền, đánh về phía Thái Cổ Đan Thần. Trong nháy mắt, Chân Vũ Thần Lực bùng phát, ngưng tụ thành một quyền ấn màu vàng nhạt to lớn.

Chân Vũ Thần Quyền!

Hiện nay Chân Vũ Đại Đế chỉ có tu vi độ kiếp lục phẩm lại dùng tuyệt kỹ này lay động Thần Sáng Thế, đánh lùi ông ta nửa bước, có thể thấy uy lực của Chân Vũ Thần Quyền đáng sợ đến thế nào.

Chân Vũ Thần Lực dồi dào tích lũy đầy không gian, quyền kình cứ tiến thêm một tấc, không gian lại nổ ra từng tấc, mênh mông cuồn cuộn, lan đến trước mặt Thái Cổ Đan Thần.

Trước một quyền đáng sợ, Diệp Thiên chắp tay đứng đó, không hề phản ứng gì nhiều. Lúc này, Thái Cổ Đan Thần ở sau lưng cậu bước tới trước một bước, chắn trước mặt Diệp Thiên.

“Chân Vũ Thần Quyền, đúng là hoài niệm kỹ pháp chiến đấu này!”, Thái Cổ Đan Thần mỉm cười, nhưng trong lời nói của ông ta lại vô cùng nhẹ nhõm.

Sau đó, Thái Cổ Đan Thần đánh ra một chỉ.

Đan Thần Chỉ!

Cự chỉ giống như từ xa xưa hằng cổ thò ra trong hư không, kèm theo khí tức mênh mông đánh thẳng vào quyền ấn màu vàng nhạt.

“Ầm!”.

Sức mạnh đáng sợ va chạm, lan tràn ra ngoài. Những nơi nó đi qua, tất cả sự vật đều bị nghiền nát, nhiều đệ tử môn nhân của Chân Vũ Thánh Môn không kịp kêu lên một tiếng đã bị sóng sức mạnh lan ra đánh tan thành hư vô.

Đây là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn. Hai vị độ kiếp lục phẩm giao đấu trực diện, những hóa thần và nguyên anh này sao có thể chịu được?

Lúc này, Ly Tử Quỳnh cũng kinh hãi, bị sức mạnh đáng sợ đánh đến mức miệng chảy máu. Thanh Dương Thánh Giả và Lam Vũ Thánh Giả cũng phun ra máu, ngũ tạng lục phủ bị đánh nát trong nháy mắt, cơ thể bị hủy mất một nửa.

Diệp Thiên cảm giác được tình hình tuyệt diệu ở bên dưới, di chuyển nhanh như chớp, sau đó đặt một tay lên đỉnh đầu Thanh Dương Thánh Giả.

“Ra đây cho tôi!”.

Diệp Thiên nổi giận quát lên. Thần phủ của Thanh Dương Thánh Giả bị chân lực hỗn độn đánh nát, thần hồn không hề có sức phản kháng bị Diệp Thiên lôi ra ngoài, nhốt trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn.

Sau đó, Diệp Thiên động tâm niệm. Hoa Lộng Ảnh ở xa bên ngoài Chân Vũ Thánh Môn được sức mạnh quang ấn thần hồn của cậu bao bọc, đưa tới khoảng cách mấy trăm nghìn mét, tránh bị trận chiến của hai vị độ kiếp lục phẩm làm ảnh hưởng.

Mọi chuyện đều được Diệp Thiên hoàn thành trong nháy mắt. Tiết Lâm Lang không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn tam đệ tử của mình bị Diệp Thiên rút mất thần hồn.

Trên không trung, hai luồng sức mạnh va chạm, nghiền ép, sau đó đồng thời tan biến, để lộ bóng hình của Thái Cổ Đan Thần và Chân Vũ Đại Đế.

Thái Cổ Đan Thần gật gù đầy vẻ tán thưởng: “Chân Vũ Thần Quyền không hổ danh là tuyệt học chiến đấu hiếm có trên vũ trụ”.

“Chỉ tiếc nếu là cậu có linh trí sử dụng, tôi còn coi trọng mấy phần. Nhưng cậu đã mất đi ý thức, sử dụng nó cũng chỉ như kỹ pháp mạnh thông thường mà thôi”.

Thái Cổ Đan Thần lóe lên vẻ bi thương, trên người tỏa ra một hương thơm đan dược kỳ lạ.

“Năm xưa cậu muốn nhìn thấy tuyệt học này của tôi, nhưng tôi không thể hiện ra trước mặt cậu”.

“Nay tôi sẽ dùng chiêu này giúp cậu thoát khỏi bể khổ!”.

Thái Cổ Đan Thần đưa tay lên, hai ngón tay trái hợp lại, ấn vào giữa mi mày của mình.

Một lúc sau, giữa mi mày ông ta lóe lên ánh sáng bảy màu, phóng về phía lòng bàn tay bên phải, dần dần ngưng tụ thành một viên đan dược to lớn tỏa ra ánh sáng bảy màu.

“Đan Luyện Cửu Thiên!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK