Lí Tinh Tinh và Sở Thần Quang đều câm như hến, cơ thể run rẩy. Nhất là Sở Thần Quang, cậu ta cảm thấy thế giới của mình bỗng chốc rơi vào bóng tối u ám.
Có ngọn núi lớn là Diệp Thiên ở trước mặt, cho dù sau này cậu ta có nắm trong tay một tập đoàn, trở thành người giàu nhất Lư Thành, thậm chí là giàu nhất tỉnh Xuyên thì đã sao?
So với Diệp Thiên, cậu ta vẫn chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi.
Diệp Thiên liên tục giết hai cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, trên mặt không có cảm xúc gì. Trên con đường võ thuật vốn là mạnh được yếu thua, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng vững đến cuối cùng.
Cậu hờ hững nhìn sang Trần Sư Hành ở bên vách núi. Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét tới, Trần Sư Hành lập tức cứng đờ người, như rơi vào hầm băng.
“Chí tôn Diệp, sư phụ tôi đã bị cậu đánh bại, cậu đã được xếp vào hàng ngũ mạnh nhất đương thời, tha cho tôi đi nhé?”.
Hai đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất.
“Tiêu Ngọc Hoàng có đồ đệ như ông đúng là sự sỉ nhục của ông ta!”.
“Xuống đó cùng ông ta đi!”.
Diệp Thiên hoàn toàn không để tâm, chỉ điểm ngón tay ra.
“Phụt!”.
Giữa hai đầu lông mày của Trần Sư Hành xuất hiện một lỗ máu, lập tức mất đi sự sống, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Từ lúc ở nhà họ Hàn tại Thành Môn, đáng lẽ cậu phải giết chết ông ta, nhưng để có thể chiến đấu với Tiêu Ngọc Hoàng một trận, cậu đã thả Trần Sư Hành đi. Hôm nay gặp lại, đương nhiên cậu sẽ không nương tay nữa.
Diệp Thiên dùng một chỉ giết chết Trần Sư Hành, sau đó quay sang Kawasa Hidetatsu đang giàn giụa nước mắt.
“Còn anh thì sao? Muốn trả thù cho thầy mình không?”.
Kawasa Hidetatsu ngưng mắt nhìn, lau nước mắt đi, khom lưng chắp tay với Diệp Thiên.
“Thầy vẫn luôn theo đuổi sức mạnh, hôm nay ông ấy thua trong tay cậu là vinh hạnh của một võ giả Đảo Quốc như ông ấy!”.
“Bây giờ tôi tự biết tôi không phải là đối thủ của cậu, tôi sẽ trở về Đảo Quốc cố gắng tu luyện. Đợi đến khi tôi có thực lực khiêu chiến cậu ắt sẽ tìm tới cậu, trả thù cho thầy tôi!”.
Hắn đối mặt với Diệp Thiên, ngữ khí bình thản, đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của một võ giả.
“Tốt lắm, tôi đợi anh!”.
Diệp Thiên bình thản gật đầu, giây lát sau, ánh mắt cậu bỗng trở nên lạnh lùng.
“Trong ngày hôm nay anh phải rời khỏi Hoa Hạ, nếu anh gây chuyện ở Hoa Hạ, tôi sẽ giết anh!”.
Kawasa Hidetatsu im lặng gật đầu, người nhoáng lên, thoáng cái đã biến mất trong rừng rậm.
Diệp Thiên cắm một tay trong túi quần, nhìn quanh một vòng, người của Đường Môn và bảy gia tộc ở Vân Kiềm chạm ánh mắt với cậu đều cúi đầu. Từ hôm nay trở đi, bọn họ đều hiểu gặp Diệp Thiên thì phải tránh đường.
Có ngọn núi lớn là Diệp Thiên ở trước mặt, cho dù sau này cậu ta có nắm trong tay một tập đoàn, trở thành người giàu nhất Lư Thành, thậm chí là giàu nhất tỉnh Xuyên thì đã sao?
So với Diệp Thiên, cậu ta vẫn chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi.
Diệp Thiên liên tục giết hai cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, trên mặt không có cảm xúc gì. Trên con đường võ thuật vốn là mạnh được yếu thua, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng vững đến cuối cùng.
Cậu hờ hững nhìn sang Trần Sư Hành ở bên vách núi. Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét tới, Trần Sư Hành lập tức cứng đờ người, như rơi vào hầm băng.
“Chí tôn Diệp, sư phụ tôi đã bị cậu đánh bại, cậu đã được xếp vào hàng ngũ mạnh nhất đương thời, tha cho tôi đi nhé?”.
Hai đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất.
“Tiêu Ngọc Hoàng có đồ đệ như ông đúng là sự sỉ nhục của ông ta!”.
“Xuống đó cùng ông ta đi!”.
Diệp Thiên hoàn toàn không để tâm, chỉ điểm ngón tay ra.
“Phụt!”.
Giữa hai đầu lông mày của Trần Sư Hành xuất hiện một lỗ máu, lập tức mất đi sự sống, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Từ lúc ở nhà họ Hàn tại Thành Môn, đáng lẽ cậu phải giết chết ông ta, nhưng để có thể chiến đấu với Tiêu Ngọc Hoàng một trận, cậu đã thả Trần Sư Hành đi. Hôm nay gặp lại, đương nhiên cậu sẽ không nương tay nữa.
Diệp Thiên dùng một chỉ giết chết Trần Sư Hành, sau đó quay sang Kawasa Hidetatsu đang giàn giụa nước mắt.
“Còn anh thì sao? Muốn trả thù cho thầy mình không?”.
Kawasa Hidetatsu ngưng mắt nhìn, lau nước mắt đi, khom lưng chắp tay với Diệp Thiên.
“Thầy vẫn luôn theo đuổi sức mạnh, hôm nay ông ấy thua trong tay cậu là vinh hạnh của một võ giả Đảo Quốc như ông ấy!”.
“Bây giờ tôi tự biết tôi không phải là đối thủ của cậu, tôi sẽ trở về Đảo Quốc cố gắng tu luyện. Đợi đến khi tôi có thực lực khiêu chiến cậu ắt sẽ tìm tới cậu, trả thù cho thầy tôi!”.
Hắn đối mặt với Diệp Thiên, ngữ khí bình thản, đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của một võ giả.
“Tốt lắm, tôi đợi anh!”.
Diệp Thiên bình thản gật đầu, giây lát sau, ánh mắt cậu bỗng trở nên lạnh lùng.
“Trong ngày hôm nay anh phải rời khỏi Hoa Hạ, nếu anh gây chuyện ở Hoa Hạ, tôi sẽ giết anh!”.
Kawasa Hidetatsu im lặng gật đầu, người nhoáng lên, thoáng cái đã biến mất trong rừng rậm.
Diệp Thiên cắm một tay trong túi quần, nhìn quanh một vòng, người của Đường Môn và bảy gia tộc ở Vân Kiềm chạm ánh mắt với cậu đều cúi đầu. Từ hôm nay trở đi, bọn họ đều hiểu gặp Diệp Thiên thì phải tránh đường.