Khoảnh khắc Diệp Thiên xuất hiện, tình thế đã có sự thay đổi. Nhất là Duẫn Trung Lương, khuôn mặt hắn trở nên vô cùng đặc sắc.
Trước đó hắn từng giao đấu với Diệp Thiên trong hệ ngân hà. Mặc dù bị đánh bại nhưng cũng có lúc chiếm thế thượng phong. Khi đó Diệp Thiên mới chỉ có tu vi nguyên anh mà thôi.
Trước đó không lâu, danh tiếng của cậu được truyền khắp hệ ngân hà, ví như đánh bại Hỗn Độn Đan Ma trong Hỗn Độn Thần Vực, rồi tiếp quản Diệp Tộc...
Nhưng những điều đó không khiến hắn quá kinh ngạc. Vì sau khi hắn quay về Duẫn Tộc thì sức mạnh hắn có được cũng mạnh hơn gấp hàng nghìn lần Diệp Thiên. Hắn tin nếu như gặp cậu lần nữa thì chắc chắn sẽ thắng cậu.
Tuy nhiên trước đó không lâu Duẫn Công Minh nhận được tin khiến hắn hoàn toàn điên đảo. Diệp Thiên đánh bại Thanh Sam trưởng lão hơn nữa còn một mình lôi Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương đi, kết quả cuộc chiến vẫn chưa rõ
Sau khi biết tin, Duẫn Trung Lương đứng ngồi không yên. Hắn biết thực lực của bản thân đã gia tăng với tốc độ hỏa tiễn nhưng giờ xem ra thực lực của Diệp Thiên còn mạnh hơn thế nữa. Đây mới chính là quái vật thực thụ.
Lúc này Diệp Thiên ở trước mặt hắn, một quyền của cậu khiến một kẻ thần phẩm độ kiếp mà đến hắn cũng không chặn được bị hồn bay phách tán, biến mất thì hắn chỉ biết cúi đầu im lặng mà thôi. So với loại yêu nghiệt này thật chẳng còn gì để so sánh nữa.
“Diệp Thiên”
Mấy vị thần phẩm độ kiếp đang chiến đấu đều dừng lại nhìn Duẫn Tu Tuyệt.
“Cháu của Diệp Kình Thương đã tới bước này rồi sao?”
“Diệp Tộc lại xuất hiện một cường giả đỉnh phong rồi. Thật khiến người khác ngưỡng mộ”.
Diệp Thiên của lúc trước chỉ cần một chưởng là bị đánh bẹp, còn lúc này cậu có thể gây ra sự nguy hiểm cho người khác cũng như khiến họ cảm nhận được trong sự thay đổi về sức mạnh của cậu.
Độc Cô Cảnh Viêm chắp tay sau lưng, liếc nhìn cậu bằng ánh mắt âm trầm.
“Diệp Lăng Thiên, cậu bị sức mạnh của Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương xâm nhập vào cơ thể, theo lý mà nói cậu không thể nào xuất hiện ở đây mới đúng. Thật không ngờ cậu lại có mặt nhanh như vậy”.
“Lẽ nào Cửu U Ma Khí và Nguyên Dương Tử Khí không làm gì được Chân Lực Hỗn Độn của cậu sao?”
Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Xem ra đúng là trước khi họ chết đã truyền tin cho ông thật. Thế nên ông cho rằng tôi không thể nào chiến đấu mới tổ chức liên quân tấn công Duẫn Tộc đúng không. Đúng là một nước cờ hay”, Diệp Thiên gật đầu, nhếch miệng cười.
“Thật đáng tiếc, ông đã đánh giá thấp chân lực hỗn độn của tôi rồi”.
Độc Cô Cảnh Viêm hừ giọng.
“Diệp Lăng Thiên, Diệp Kình Thiên bảo vệ cậu trong hệ ngân hà, ông ta giấu Hỗn Độn Thương Minh Hoàn trong Diệp Tộc, về điểm này đúng là tôi chưa từng nghĩ tới. Kết quả là để cậu mạnh lên như thế”.
“Thế nhưng cậu cho rằng như vậy thì có thể ổn định được tình thế sao? Hôm nay cậu không cứu nổi Duẫn Tộc đâu, đồng thời cậu cũng không cứu nổi bản thân mình. Dù cậu có đủ năng lực đánh bại Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương thì cũng thế.
Dứt lời, một con mãnh thú vừa giống rồng vừa giống hổ gầm lên khiến cho cả Hỗn Độn Thần Vực cũng phải chấn động
“Grào”.
Sau khi tiếng gầm vang lên, cả vì Hỗn Độn Thần Vực cũng rung lên mãnh liệt. Sau đó một hư ảnh với đôi cánh xuất hiện trong không trung rồi một cái đuôi quét tới, xâm nhập vào vùng Hỗn Độn Thần Vực.
Rồi bóng hình này lại tiếp tục dang cánh, trùm lấy Thương Thế Thần và các vị thần phẩm độ kiếp vào bên trong và đưa ra khỏi Hỗn Độn Thần Vực
“Hả”, Diệp Thiên chau mày ngạc nhiên.
Hỗn Độn Thần Vực do cậu kiểm soát, lúc này đám người Thương Thế Thần đều bị cậu nhốt trong đó. Theo lý mà nói, những người này muốn rời đi phải dồn toàn lực tạo ra một lỗ hổng mới phải.
Thế mà khi nãy bóng hình kia đã ra vào không gian của cậu không chút trở ngại, giống như chẳng có sự cách biệt nào giữa Hỗn Độn Thần Vực và không gian bên ngoài vậy. Diệp Thiên lần đầu tiên gặp tình huống như thế này.
“Đó chính là Thủy Tổ Vạn Thú”.
Duẫn Tu Tuyệt đứng cánh Diệp Thiên. Dù lúc này ông ta bị thương không nhẹ nhưng cuộc chiến vẫn còn nên ông ta vẫn phải tỏ ra kiên cường.
“Thủy Tổ Vạn Thú – Cơ Xương Hạo”.
“Ông ta là ông tổ của tất cả các loại thú. Ông ta tu chân lực hạo nhiên, ông ta sở hữu dị năng thiên sinh đó chính là có thể tự do đi xuyên qua các không gian. Dù là không gian khoá chặt, không gian độc lập thì ông ta cũng đều có thể làm được”.
Nghe Duẫn Tu Tuyệt nói vậy, ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động.
“Cơ Xương Hạo? Có thể tự do đi lại trong các không gian sao?”
Không thể phủ nhận đây là một năng lực khó đối phó. Một trong những con át chủ bài của cậu là Hỗn Độn Thần Vực, cậu có thể nhốt kẻ địch trong không gian này, dùng linh khí của không gian để nâng cao sức chiến đấu của bản hân. Sau đó cậu có thể thân hóa hỗn độn, tạo ra hỗn độn thần quang và tiêu diệt mọi thứ.
Giờ Thủy Tổ Vạn Thú có năng lực kia thì không khác gì một cánh tay của cậu bị chặt đứt, tạo ra sức uy hiếp cho cậu.
Cuộc chiến này rõ ràng đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng dù là như vậy thì Diệp Thiên vẫn tin rằng phải chiến. Cậu thu hồi Hỗn Độn Thần Vực không chút do dự.
Ngay sau đó toàn bộ đám đông lại trở về với không gian bình thường.
“Ha ha”.
Giọng cười của đối phương vọng tới. Độc Cô Cảnh Viêm ngay trên đầu xuất hiện một thứ gì đó kỳ dị nhưng có uy lực vô cùng ghê người và nụ cười kia xuất hiện từ kẻ trên đỉnh đầu ông ta”.
Kẻ này mọc sừng kỳ lân, cơ thể huyền vũ, đuôi chân long, cánh chân phượng, vuốt kim hổ và đầu của một con sư tử.
Cơ thể của kẻ này được tổ chức từ những bộ phận mạnh nhất của các linh thú. Lần đầu tiên Diệp Thiên được nhìn thấy. Trước mặt kẻ này, Diệp Thiên có thể cảm nhận được ngay cả linh thú trong tứ chi của mình cũng run lên mãnh liệt. Đó không phải là cảm giác hưng phấn mà là sự sợ hãi.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng lúc này cậu không thể sử dụng được tứ thần thú của mình. Một khi cậu phóng chúng ra thì chúng sẽ sợ hãi tới mức không dám ra tay.
“Thủy Tổ Vạn Thú”, Diệp Thiên khẽ lầm bầm, ánh mắt khóa chặt vào đối phương.
“Ha ha, hậu nhân của Diệp Kình Thương, tộc văn trên người cậu thật khiến người khác thấy nhớ đấy”.
Nụ cười của ông ta vô cùng điên cuồng, rất nhiều các tinh cầu nhỏ bên cạnh vỡ vụn khi nghe thấy điệu cười của ông ta.
“Diệp Lăng Thiên chúng tôi đã được biết về bản lĩnh của cậu trước khi Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương chết rồi”, ông ta nhìn Diệp Thiên, đôi mắt thú nheo lại.
“Chỉ cần không có Hỗn Độn Thần Vực thì sức chiến đấu của cậu sẽ bị giảm sút. Huống hồ tôi và Độc Cô cũng không phải là hai kẻ vô dụng đó”.
“Cuộc chiến này để cậu trải nghiệm thực lực người kế thừa thần các nhé”.
Nói xong ông ta gầm lên. Giọng gầm xuyên qua không gian, khiến cho những con thú ở cách đó nhiều tinh cầu cũng đều nhướn cổ gầm theo.
Cơ thể ông ta với dịch máu của các loại thú cũng bắt đầu sôi lên sùng sục hóa thành sức mạnhKhí tức của ông ta tăng mạnh.
“Diệp Lăng Thiên, hãy cảm nhận mật pháp vô thượng của Thủy Tổ Vạn Thú nhé”.
“Thú Huyết Phí Đằng”.