Nguồn sáng xanh tím phóng ra bao phủ không gian. Trong phạm vi hàng nghìn mét, không gian bắt đầu chấn động. Từng đường linh lực bùng phát.
Sông ngòi, núi non đều có linh khí, mà những linh khí này được tích tụ cùng thời gian nằm sâu trong chúng.
Linh lực này so với linh lực ở bên ngoài thì càng kết tinh, càng hùng hậu hơn. Một khi chúng được tập trung lại sẽ tạo ra sức mạnh khó có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng muốn điều động được toàn bộ sức mạnh đó thì đến ngay cả cấp bậc hóa thần cũng khó làm được. Dương Diệt Sinh có tu vi hóa thần mà còn chưa biết làm thế nào.
Thế mà Diệp Thiên chỉ vừa mới phát lực thì đã có thể kiểm soát được cả một vùng trời. Đây chính là uy lực thực sự của chân lực hỗn độn sau khi đột phá.
Vạn vật thiên địa đều để cậu sử dụng. Mà đây mới là chân lực hỗn độn cấp hai thôi. Nếu như đạt tới cấp bốn hoặc năm thì cả vũ trụ ngân hà này đều là của cậu.
Lúc này từng làn sóng linh lực khủng khiếp đều lao ra tạo thành một biển linh lực từ bốn phương tám hướng tập trung về phía Diệp Thiên.
“Ầm ầm”.
Cả đất trời trở nên rung chuyển dữ dội. Trong phạm vi hàng nghìn mét, toàn bộ linh lực đổ dồn vế phía Diệp Thiên. Cơ thể Diệp Thiên đột nhiên giống như một cái lỗ đen không lồ, điên cuồng hút lấy toàn bộ linh khí vào trong cơ thể.
“Đây chính là sức mạnh của chân lực hỗn độn sao?”
Dương Diệt Sinh đanh mắt. Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra tại sao khi đó Hư Nhược Vô lại cần ông ta tu luyện chân lực hỗn độn. Sức mạnh đáng sợ như thế này có thể giúp Hư Nhược Vô thoát khỏi phong ấn thì đúng là điều đương nhiên. Ông ta không thể ngờ được sức mạnh này lại xuất hiện ngay trước mặt cậu.
“Không thể để cậu ta hấp thụ thêm nữa”, Dương Diệt Sinh mặc dù đã hóa thần nhưng lúc này trạng thái của Diệp Thiên khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh. Ông ta gầm lên, bước tới trước và tung chưởng.
Dương Thần Chưởng.
Mặt trời gay gắt treo ngay trên không trung to khổng lồ. Cả mặt đất đều phát ra ánh sáng như thiêu như đốt, nhiệt độ khủng khiếp giáng xuống. Linh lực đang hút vào cơ thể Diệp Thiên lập tức thay đổi.
“Bùm”.
Chưởng đánh tiếp xúc với linh lực lập tức phát ra tiếng kêu xì xì. Lửa nóng mãnh liệt hừng hực đốt cháy không gian.
Nhưng dù là như vậy thì nguồn linh lực cuồng bao kia cũng chỉ chao đảo đôi chút chứ không hề hấn gì, vẫn cứ bị hút vào. Diệp Thiên được nguồn linh lực bao quanh nên chẳng hề hấn gì.
“Cái gì?”, Dương Diệt Sinh đanh mặt, tuyệt học của thần điện Thái Dương mà lại bị linh lực kia phá tan sao.
“Dương Diệt Sinh vô dụng thôi”, bàn tay của Diệp Thiên vẫn áp sát dưới đất.
“Phệ Thiên Chi Năng mà chân lực hỗn độn tạo ra có thể kiểm soát cả không gian. Dù ông đạt tới cảnh giới hóa thần thì cũng không thể chặn lại đâu”.
Dương Diệt Sinh co đồng tử, nở nụ cười lạnh lùng: “Vậy sao? Vậy thì đã sao?”
“Linh lực đúng là mạnh nhưng cậu cho rằng hấp thụ chúng thành công thì có thể đối phó với tôi sao?”
“Cậu cũng coi thường hóa thần quá”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy bèn cười lạnh lùng: “Tôi nói là tôi sẽ tấn công bằng linh lực này khi nào thế? Tôi sẽ để linh lực này giúp tôi đột phá nguyên anh”.
“Cậu nói cái gì?”, Dương Diệt Sinh hoang mang: “Cậu định đột phá nguyên anh ở đây sao?”
Đùa nhau chắc, khi mà ông ta từ thần phẩm kim đan muốn đạt tới nguyên anh đã phải bỏ ra cả 100 năm. Và để thực hiện được điều đó thì gian nan vô cùng.
Một tháng trước Diệp Thiên chắc mới ở tam phẩm kim đan, có thể đột phá lên thần phẩm kim đan trong một tháng đã là kỳ tích rồi. Giờ muốn đột phá lên nguyên anh mà lại trong tình huống đang giao đấu như thế này thì đúng là có nằm mơ.
“Có gì mà không thể chứ?”, Diệp Thiên đáp trả đầy tự tin.
“Nếu đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi với ông. Cuộc chiến ngày hôm nay không chỉ giải quyết thần điện Thái Dương mà đồng thời còn xử lý mối thù giữa chúng ta”
Dứt lời, Diệt Thiên đặt tay lên ngực. Một nguồn sức mạnh ấm áp từ ngực truyền vào tay cậu. Bàn tay cậu phát sáng, một vật thể màu lam giống như đứa bé được cậu lấy ra.
“Nguyên anh?”, Dương Diệt Sinh đanh mắt, cảm thấy nguyên anh trước mặt giống với nguyên anh của Dương U Minh tới bảy, tám phần. Lúc này ông ta tái mặt, không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Đến cả nguyên anh của Dương U Minh cũng đưa cho cậu rồi sao?”
“Không thể nào, sao ông ta lại làm như vậy?”
Ông ta không dám tin. Dương U Minh đã từ bỏ cơ hội được sống lại và tặng nguyên anh cho Diệp Thiên.
“Có gì mà không thể, người đắc đạo thì giúp người khác, thất đạo thì ích kỷ. Dương Diệt Sinh, vì sức mạnh mà ông giết thầy, giết người thân, giết chủng tộc, ông đã trở thành ác ma từ lâu rồi. Hôm nay tôi sẽ dùng sự gửi gắm cuối cùng của Dương U Minh để giết ông”.
Dưới sự chứng kiến của Dương Diệt Sinh, Diệp Thiên đặt nguyên anh của Dương U Minh lên miệng và nuốt xuống.
Trước đây, nguyên anh của Dương U Minh ở trước ngực Diệp Thiên. Diệp Thiên chỉ để nó nằm đó, không hề hấp thụ. Còn lúc này cậu lựa chọn nuốt xuống thì như vậy có thể phát huy tối đa sức mạnh của nguyên anh này.
“Bùm”.
Nguyên anh đi vào cơ thể, tiếng nổ nặng nề vang lên, sức mạnh lan ra toàn cơ thể cậu. Linh lực xung quanh cùng bạo phát, cuốn lên thành một vòng tròn lớn. Cậu nhắm mắt lại.
“Đúng là ảo tưởng”, Dương Diệt Sinh cảm nhận được sư nguy hiểm bèn đưa tay lên, năm ngón tay chập lại. Ông ta lại sử dụng tuyệt chiêu của thần điện Thái Dương.
Thái Dương Thần Quyền...Cú đấm phát ra ánh sáng màu vàng giáng về phía Diệp Thiên. Thế nhưng nó chẳng thể tiếp xúc cậu mà đâm xuyên không gian trượt về phía sau cậu.
Lúc này Diệp Thiên giống như bướm thoát kén, bước vào một không gian khác. Cú đấm của Dương Diệt Sinh không thể làm gì được cậu.
“Không thể nào”
Dương Diệt Sinh hoang mang. Còn Diệp Thiên lúc này mở mắt. Ánh sáng màu xanh tím trong mắt cậu phóng dài ra, đâm xuyên không gian.
Trên đầu cậu, linh lực từ đất trời được hấp thụ vào vị trí nguyên anh của Dương U Minh đang ở. Cộng thêm chân lực hỗn độn của Diệp Thiên thì tất cả kết hợp lại.
Khi Dương Diệt Sinh còn đang hoảng sợ thì một thực thể thu nhỏ của Diệp Thiên được hình thành
Là nguyên anh, nguyên anh của Diệp Thiên. Lúc này Diệp Thiên phát ra tiếng gầm lớn.
“Hôm nay tôi - bước vào cảnh giới nguyên anh”.