Tại tứ hợp viện của nhà họ Diệp, Hoa Lộng Ảnh, Tiếu Văn Nguyệt, Yến Khinh Vũ, Kỷ Nhược Yên, Lí Thanh Du, Kỷ Nhược Tuyết, Nhậm Uyển Doanh, Mai Nhược Lãnh đều đeo nhẫn vào tay mình và có cảm giác đã có nơi để thuộc về.
Có chiếc nhẫn này và không có thì tình hình hoàn toàn khác nhau, điều này thể hiện sự thực hiện lời hứa của Diệp Thiên với bọn họ. Từ giờ trở đi, bọn họ không còn là phó tông chủ của tông môn, không còn là quản lý tập đoàn, không còn trưởng lão gì nữa...
Mà họ có một thân phận quan trọng hơn đó chính là vợ của Diệp Thiên, những người vợ của Diệp Thiên. Không còn phải tranh giành gì nữa, không còn phải bất mãn nữa, bọn họ giờ sẽ hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau.
Với người như Diệp Thiên, bọn họ không thể đòi hỏi một vợ một chồng, đó là điều không thực tế. Ngay cả những ông chủ của các tập đoàn nổi tiếng, ngoài vợ chính thất ra thì bên ngoài cũng có rất nhiều phụ nữ.
Hư Nhược Vô chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn. Tiêu Thiến Tuyết nhìn ngón tay trống không của mình bỗng bĩu môi.
Dựa vào cái gì mà họ có còn cô thì không? Thế nhưng cô không có đủ dũng khí như Mai Nhược Lãnh. Sau ra trải qua mọi chuyện tình cảm của cô đã có nhiều sự thay đổi. Giữa cô và Diệp Thiên cũng chỉ có một đoạn hồi ức gặp gỡ ban đầu mà thôi.
“Đừng buồn”
Cảm nhận được sự bất thường của Tiêu Thiến Tuyết, Hư Nhược Vô an ủi: “Tính cách của Diệp Thiên là như vậy, thế nhưng cậu ấy đã thực hiện lời hứa thì chắc chắn những cô gái kia cũng phải từng trải qua rất nhiều sóng gió với thằng bé”.
“Có thể sau này, em và anh ấy vẫn còn khả năng và em cũng có một vị trí trong trái tim của cậu ấy”, Lý Thanh Du lên tiếng bằng vẻ an ủi.
“Sư muội đừng từ bỏ”.
“Anh ấy không phải người sắt thép như em nghĩ đâu, sau này bọn chị sẽ giúp em”.
Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy vậy bèn gật đầu. Đúng vậy, không có nhẫn thì đã sao. Chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy, đứng bên cạnh anh ấy đã là quá đủ rồi. Còn nếu không được thì cả đời này cứ bám lấy anh ấy thôi.
“Phải rồi”.
Diệp Thiên đột nhiên nhìn mấy cô gái và mỉm cười: “Thực ra hôm nay còn có một người chưa tới, cô ấy tên là Âu Nhã Nhược, cô ấy khác mọi người, không phải người ở địa cầu mà là người của sao Tử Khúc”.
“Sau khi chúng ta tổ chức đám cưới ở đây thì anh sẽ tới sao Tử Khúc tìm cô ấy, tổ chức hôn lễ sau đó đưa cô ấy về cùng đoàn tụ với mọi người”.
Diệp Thiên không đưa Âu Nhã Nhượccùng tới cũng là vì lý do này. Đó là Âu Nhã Nhược không phải người địa cầu.
Người thân của cô ấy đều là ở sao Tử Khúc. Nếu như Diệp Thiên đưa cô ấy về địa cầu kết hôn thì cô ấy sẽ cảm thấy xa lạ và cô đơn. Cân nhắc hết mọi điều thì anh mới quyết định như vậy. Đợi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới sao Tử KHúc tìm cô ấy.
Mai Nhược Mãnh dù cũng không phải người địa cầu nhưng cô ấy không còn người thân nên không sao. Diệp Thiên cũng muốn cô ấy coi địa cầu làm quê hương thứ hai của mình.
Chạng vạng, những người khác của nhà họ Diệp cũng đã trở về. Nhìn thầy Diệp Thiên, Diệp Sơn, Diệp Vân Long và Thi Tú Vân đều đang nâng ly thì họ cảm thấy vui mừng lắm. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi hàn huyên, Diệp Thiên để tám cô gái gặp người nhà mình. Các cô dù cảm thấy ngại nhưng với sự nhiệt tình của Thi Tú Vân và Diệp Vân Long thì họ đã đổi xưng hô gọi bố mẹ một cách rất trơn miệng rồi.
Ngày hôm nay cả nhà họ Diệp đều vô cùng vui vẻ. Ngày hôm sau nữa một tin tức chấn động đã lan ra khắp cả địa cầu.
Đó chính là đệ nhất cao thủ, đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên sẽ tổ chức hỗn lễ với tám người vợ ở đỉnh núi Bắc Sơn của Kinh Thành vào tuần sau.
Thông tin được truyền đi, cả địa cầu trấn động. Các nhà lãnh đạo đều tái mặt, các nhân vật cấp cao bắt đầu chuẩn bị quà lễ.
Về phía nhà họ Diệp, hôn lễ của Diệp Thiên cũng được cả nhà tấp nập chuẩn bị. Các cao thủ hóa thần mới gia nhận Đế Vương Điện cũng bắt đầu hành động.
Trước đó họ cảm thấy không hài lòng lắm với vị điện chủ không chịu ra mặt. Họ càng nghi ngờ Diệp Thiên hơn. Thế nhưng giờ thì họ chỉ càng cảm thấy kính phục anh hơn.
Diệp Thiên thì thoải mái rũ bỏ hình tượng quản lý, trong một ngày anh đã khiến ba cô gái Kỷ Nhược Yên, Lí Thanh Du và Tiếu Văn Nguyệt phải ná thở sau những tháng ngày dài phải “nhịn” chuyện đó.
Lúc này Diệp Thiên đang ở trong phòng của Tiếu Văn Nguyệt, sau trận đại chiến Tiếu Văn Nguyệt vừa mới tắm rửa xong và ngồi xuống bên dường.
“Diệp Thiên...”, cô gái ngập ngừng.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Diệp Thiên khẽ kéo cô lại: “Có gì cứ nói, giữa chúng ta còn phải ngại sao?”
Tiếu Văn Nguyệt gật đầu: “Em muốn hỏi, phía bên Giai Lệ anh định...”
Dù Tiếu Văn Nguyệt không nói ra hết nhưng Diệp Thiên đã hiểu ý của cô ngay, anh nhếch miệng cười.
“Cô ấy mãi là em gái của anh. Yên tâm đi, anh sẽ thông báo cho cô ấy. Cô ấy sẽ là khách quý trong buổi hôn lễ của chúng ta”.
Dứt lời, Tiếu Văn Nguyệt im lặng, bởi vì cô biết ý của Diệp Thiên đã quá rõ ràng. Hôn lễ này Cố Giai Lệ chỉ có thể là khách, điều này có nghĩa là Diệp Thiên không có tình cảm nam nữ với cô ấy.
Nghĩ tới đây Tiếu Văn Nguyệt khẽ thở dài. Cố Giai Lệ quen Diệp Thiên trước cả cô hơn nữa có một khoảng thời gian còn được coi là thanh mai trúc mã nữa. Thế mà giờ cô đã thành vợ còn Cố Giai Lệ thì chỉ có thể là khách mời.
“Nếu không có chuyện ở lúc resort khi đó thì có lẽ hai người đã...”
Thấy Tiếu Văn Nguyệt thở dài, Diệp Thiên không hề phản bác. Sau chuyện đó tình cảm của anh và Cố Giai Lệ đúng là có sự thay đổi. Dù sau đó mối quan hệ đã được khôi phục nhưng không còn trở về trước đây được nữa. Trên đời này vốn không có nếu như.
Đúng lúc hôn lễ của Diệp Thiên đang tấp nập được chuẩn bị thì các thế lực khác cũng có sự biến động.
Nhất là Bát Cảnh Tông và Lạc Tinh Môn là tích cực nhất, trong thời gian ngắn họ thiết lập các mối quan hệ và con đường không gian, giờ chỉ đợi thời cơ.
Hôm nay chính là ngày thông báo con đường không gian đã được hoàn thiện. Người quản lý cao nhất của Bát Cảnh Tông ở địa cậu mặc áo giáp đen với khuôn mặt lạnh tanh.
“Tên khốn Diệp Lăng Thiên đúng là quá khốn nạn, hôm trước tấn công vào hiệp hội người siêu năng, uy hiếp các thế lực tu tiên của chúng ta, mà hôm sau đã tuyến bố tổ chức đại hôn. Đúng là chẳng coi chúng ta ra gì”.
Người này siết nắm đấm, ấn nút kết nối với ngân hà trung tâm bằng sát ý hằm hằm.
“Mời các thánh giả xuống địa cầu cùng chúng tôi trừ mối họa Diệp Lăng Thiên. Tôi muốn khiến hắn phải hối hận, trong vòng bảy ngày tiệc vui sẽ biến thành tang lễ”.