Khi Diệp Thiên còn ở nhà họ Diệp, cậu cũng đã từng nghe nói về bốn người này. Bốn người họ từng được Diệp Vân Long cứu giúp. Kể từ đó, bọn họ trung thành với Diệp Vân Long, ai nấy đều có vũ khí riêng của mình, lấy vũ khí làm tên.
Bốn người này cũng là hộ vệ mạnh nhất của nhà họ Diệp, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Vân Long. Diệp Thiên trước giờ chưa từng gặp họ.
Hôm nay, cậu đã thấy bộ mặt thật của bốn người này!
Nghe Kiếm Tướng hỏi như vậy, Thái Bang Độc Vu chẳng thèm đếm xỉa mà chỉ cười nhạt, phun ra mấy câu bằng tiếng Hoa Hạ ngọng nghịu.
"Có nơi nào trên thế giới mà Thái Bang Độc Vu tôi không thể tới chứ? Thủ đô rộng lớn như thế này, cho dù là Diệp Vân Long cũng chưa chắc đã biết tôi ở nơi nào thì làm sao ông ta biết toi đến vùng núi phía Tây thủ đô?”
Ông ta liếm môi, chiếc lưỡi đỏ tươi cuộn lại, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng nguy hiểm.
"Tứ đại hung kiếm, mấy người cũng không cần phải căng thẳng quá làm gì! Tôi chẳng qua chỉ là nghe nói vợ của Diệp Vân Long tụng kinh niệm phật trên chùa Cửu Long nên mới đến đây để gặp bà ấy!”
Nghe vậy, ánh mắt của Tứ đại hung kiếm chợt ngưng lại, binh khí trong tay cũng vung ra.
"Khốn kiếp!"
Đao Tướng tiến lên một bước, ánh mắt ông ta lạnh lùng, sát ý từng chút ngưng tụ.
"Thái Bang Độc Vu, tốt xấu gì ông cũng được coi là đại tông sư võ học một phương, là cao thủ chí tôn võ thuật thành danh đã lâu, vậy mà ông lại bỉ ổi như thế sao?”
"Năm xưa ông đã từng với năm cao thủ chí tôn võ thuật nước ngoài mở võ đài thi đấu ở Cam Thiểm với ý đồ đánh bại tất cả các cao thủ của Hoa Hạ chúng tôi. Sau cùng đã bị chủ nhân chúng tôi đánh bại, trốn chui trốn lủi!”
"Bây giờ ông đã quay trở lại thì nên tìm chủ nhân của chúng tôi quyết chiến so tài cao thấp. Ông không dám tìm chủ nhân của chúng tôi quyết chiến mà lại đến đây có ý đồ xấu với phu nhân. Đây là hành động mà một kẻ mạnh nên làm hay sao?”
Kiếm Tướng, Thương Tướng, Côn Tướng cũng đều nhổ một miếng nước bọt, rõ ràng họ cũng rất khinh thường.
"Hừ!"
Nhắc tới Diệp Vân Long, trong mắt Thái Bang Độc Vu rõ ràng lóe lên sự kiêng dè, ông ta lạnh lùng nói: "Diệp Vân Long quả thực là kẻ thù sinh tử của tôi, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi quả thực không phải đối thủ của ông ta. Tìm ông ta chẳng khác nào tôi tự đâm đầu vào đường chết!”
"Phía bên Diệp Vân Long chờ thêm một thời gian nữa tất sẽ có ngườ chào hỏi ông ta và trên dưới nhà họ Diệp, không cần tôi phải tốn công!”
"Việc tôi phải làm bây giờ là gieo trùng độc vào người vợ của Diệp Vân Long, khiến bà ta sống không bằng chết, đau đớn suốt đời!”
"Tôi muốn cho Diệp Vân Long nếm mùi vợ yêu chịu đựng sự dày vò tột cùng!"
"Bất cứ điều gì có thể khiến Diệp Vân Long đau đớn khổ sở, tôi đều vui lòng làm hết!"
Nghe vậy, sắc mặt của Tứ đại hung kiếm thay đổi hẳn, kết quả tồi tệ nhất cũng đã đến.
"Muốn có ý đồ xấu với phu nhân ư? Thái Bang Độc Vu, trừ khi ông giẫm qua xác của chúng tôi!”
Bốn người bọn họ lập tức ở trong trạng thái đối đầu với kẻ địch mạnh, khí thế dâng lên đến đỉnh cao. Bốn người bày thế trận, chắn trước mặt Thái Bang Độc Vu.
Bốn người này cũng là hộ vệ mạnh nhất của nhà họ Diệp, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Vân Long. Diệp Thiên trước giờ chưa từng gặp họ.
Hôm nay, cậu đã thấy bộ mặt thật của bốn người này!
Nghe Kiếm Tướng hỏi như vậy, Thái Bang Độc Vu chẳng thèm đếm xỉa mà chỉ cười nhạt, phun ra mấy câu bằng tiếng Hoa Hạ ngọng nghịu.
"Có nơi nào trên thế giới mà Thái Bang Độc Vu tôi không thể tới chứ? Thủ đô rộng lớn như thế này, cho dù là Diệp Vân Long cũng chưa chắc đã biết tôi ở nơi nào thì làm sao ông ta biết toi đến vùng núi phía Tây thủ đô?”
Ông ta liếm môi, chiếc lưỡi đỏ tươi cuộn lại, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng nguy hiểm.
"Tứ đại hung kiếm, mấy người cũng không cần phải căng thẳng quá làm gì! Tôi chẳng qua chỉ là nghe nói vợ của Diệp Vân Long tụng kinh niệm phật trên chùa Cửu Long nên mới đến đây để gặp bà ấy!”
Nghe vậy, ánh mắt của Tứ đại hung kiếm chợt ngưng lại, binh khí trong tay cũng vung ra.
"Khốn kiếp!"
Đao Tướng tiến lên một bước, ánh mắt ông ta lạnh lùng, sát ý từng chút ngưng tụ.
"Thái Bang Độc Vu, tốt xấu gì ông cũng được coi là đại tông sư võ học một phương, là cao thủ chí tôn võ thuật thành danh đã lâu, vậy mà ông lại bỉ ổi như thế sao?”
"Năm xưa ông đã từng với năm cao thủ chí tôn võ thuật nước ngoài mở võ đài thi đấu ở Cam Thiểm với ý đồ đánh bại tất cả các cao thủ của Hoa Hạ chúng tôi. Sau cùng đã bị chủ nhân chúng tôi đánh bại, trốn chui trốn lủi!”
"Bây giờ ông đã quay trở lại thì nên tìm chủ nhân của chúng tôi quyết chiến so tài cao thấp. Ông không dám tìm chủ nhân của chúng tôi quyết chiến mà lại đến đây có ý đồ xấu với phu nhân. Đây là hành động mà một kẻ mạnh nên làm hay sao?”
Kiếm Tướng, Thương Tướng, Côn Tướng cũng đều nhổ một miếng nước bọt, rõ ràng họ cũng rất khinh thường.
"Hừ!"
Nhắc tới Diệp Vân Long, trong mắt Thái Bang Độc Vu rõ ràng lóe lên sự kiêng dè, ông ta lạnh lùng nói: "Diệp Vân Long quả thực là kẻ thù sinh tử của tôi, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi quả thực không phải đối thủ của ông ta. Tìm ông ta chẳng khác nào tôi tự đâm đầu vào đường chết!”
"Phía bên Diệp Vân Long chờ thêm một thời gian nữa tất sẽ có ngườ chào hỏi ông ta và trên dưới nhà họ Diệp, không cần tôi phải tốn công!”
"Việc tôi phải làm bây giờ là gieo trùng độc vào người vợ của Diệp Vân Long, khiến bà ta sống không bằng chết, đau đớn suốt đời!”
"Tôi muốn cho Diệp Vân Long nếm mùi vợ yêu chịu đựng sự dày vò tột cùng!"
"Bất cứ điều gì có thể khiến Diệp Vân Long đau đớn khổ sở, tôi đều vui lòng làm hết!"
Nghe vậy, sắc mặt của Tứ đại hung kiếm thay đổi hẳn, kết quả tồi tệ nhất cũng đã đến.
"Muốn có ý đồ xấu với phu nhân ư? Thái Bang Độc Vu, trừ khi ông giẫm qua xác của chúng tôi!”
Bốn người bọn họ lập tức ở trong trạng thái đối đầu với kẻ địch mạnh, khí thế dâng lên đến đỉnh cao. Bốn người bày thế trận, chắn trước mặt Thái Bang Độc Vu.