"Soạt!".
Sát ý vô tận ngưng tụ thành đại dương màu đỏ phun ra bốn phía, dấy lên ngọn sóng rợp trời. Sau đó, những con sóng vạn trượng từ bốn phương tám hướng ập về chính giữa, bóng dáng của Diệp Thiên lập tức bị đại dương màu đỏ nhấn chìm hoàn toàn.
"Huyết Sát Kiếm Võng!".
Độc Cô Cảnh Viêm khẽ quát một tiếng, đại dương sát ý rợp trời bỗng hóa thành từng thanh kiếm sắc to tới trăm trượng, đâm về phía Diệp Thiên.
So với cái được gọi là Vạn Kiếm Quy Tông, Vạn Tiễn Tề Phát trong phim ảnh ở Trái Đất thì cảnh tượng này còn khiến người ta kinh hãi hơn, nhất là khi hơn chục nghìn trường kiếm màu đỏ đồng thời rơi xuống trông lại càng thần kỳ tráng lệ, khiến người ta cảm thán không thôi.
Nếu không phải đang ở lĩnh vực Tu La, thì chỉ với chiêu này, Độc Cô Cảnh Viêm đã có thể khuấy nát ba thiên hà to bằng dải Ngân Hà.
Lúc này, sức mạnh của Độc Cô Cảnh Viêm ở góc độ nào đó đã vượt khỏi giới hạn của vũ trụ này, bắt đầu lên một tầm cao mới.
Cùng với hơn chục nghìn huyết kiếm rơi xuống, lĩnh vực Tu La vốn mênh mông vô ngần lập tức trở nên chật chội. Không gian Diệp Thiên đang đứng cũng nhanh chóng thu nhỏ, khiến người ta có cảm giác bị ép thành mảnh vụn bất cứ lúc nào.
Nhưng ánh mắt Diệp Thiên vẫn không chút thay đổi, thậm chí vẫn đứng bất động, khi huyết kiếm rợp trời rơi xuống sát đỉnh đầu, anh mới chậm rãi giơ tay lên, sau đó chập hai ngón tay làm kiếm, nhẹ nhàng quẹt một cái.
"Xẹt!".
Tiếng kiếm vang lên, một luồng ánh sáng trắng bắn ra từ đầu ngón tay Diệp Thiên, mang theo huyết mang, nhưng luồng huyết mang này không to lớn như luồng huyết mang trước đây đã chém Độc Cô Cảnh Viêm bị thương, mà chỉ to ba tấc.
Nhưng khi Diệp Thiên giơ tay vung kiếm này lên, huyết kiếm đang rơi xuống bỗng dưng dừng lại.
Những huyết kiếm này vốn đang lao thẳng xuống, tốc độ nhanh gấp 100 lần tốc độ âm thanh, nhưng giờ phút này, chúng khựng lại giữa không gian, thời gian dường như ngừng trôi. Cảm giác mâu thuẫn giữa cực động và cực tĩnh khiến những người đang xem trận chiến có sự kích động muốn phun ra máu.
Tuy chuyện này cực kỳ khó tin, nhưng sự thật rành rành trước mắt, Diệp Thiên đã dùng quang kiếm ba tấc chặn đứng cơn mưa kiếm này.
"Hử?".
Độc Cô Cảnh Viêm hóa thành lư đỉnh sát ý, vốn đang điều khiển cơn mưa kiếm, nhưng khoảnh khắc Diệp Thiên vung tay lên, ông ta bỗng dưng mất khống chế với chúng, cứ như Diệp Thiên đã dùng thủ đoạn nào đó cắt đứt mối liên hệ giữa ông ta với những sát ý này.
"Xoẹt!".
Sắc mặt Diệp Thiên điềm tĩnh, mũi kiếm chuyển hướng, luồng sáng trắng ba tấc kéo ra một đóa hoa kiếm. Sau đó đóa hoa kiếm chỉ lớn bằng bàn tay này bỗng khảm vào chính giữa cơn mưa kiếm rợp trời.
Tiếp đó, ánh sáng trắng dẫn nổ, vô số kiếm ý bắn ra bốn phương tám hướng, huyết kiếm che trời rợp đất kia chỉ chạm vào kiếm ý đã vỡ vụn tan biến với tốc độ cực nhanh.
Đại dương sát ý khổng lồ khó mà diễn tả kia cũng bị kiếm ý đang nổ tung chia năm xẻ bảy. Thế giới vốn một màu đỏ tươi như máu lập tức điểm rất nhiều mảng sáng màu trắng, sát ý cuồn cuộn cũng biến mất bảy tám phần.
Diệp Thiên đứng ở chính giữa đại dương màu đỏ, không hề có động tác dư thừa, nhưng biển máu sát ý này không thể lại gần anh trong phạm vi trăm trượng.
"Bách Sát Thần Ma Khu!".
Diệp Thiên nhìn về phía Độc Cô Cảnh Viêm: "Tôi từng nghe nói đến uy danh của đạo thể trường sinh số một vũ trụ này, chỉ tiếc là dù nó xếp hạng cao đến đâu cũng chỉ là đạo thể trường sinh".
"Một khi vào chưởng khống, thì đạo thể trường sinh chỉ là ngưỡng cửa, ông nên biết rõ điều này mới phải".
Độc Cô Cảnh Viêm đanh mặt lại, tỏ chút kinh ngạc: "Đạo thể trường sinh chỉ là ngưỡng cửa của cảnh giới chưởng khống?".
"Tuy Bách Sát Thần Ma Khu là đạo thể trường sinh, nhưng lại là đạo thể trường sinh số một, so với Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chưa hoàn toàn thành hình của cậu thì không kém cạnh bao nhiêu. Cậu đừng nói hươu nói vượn, mê hoặc tâm trí của tôi!".
Ông ta quát lớn một tiếng, bàn chân nặng nề giẫm xuống biển máu, sóng máu cuộn trào, lại dâng cao mấy chục nghìn trượng.
"Bách Sát Hoàng Tuyền Chưởng!".
Ông ta đánh một chưởng ra, giữa hư không, một bàn tay khổng lồ phá vỡ xiềng xích vũ trụ bỗng hiện ra. Bàn tay này được ngưng tụ từ hai màu đỏ vàng, được tạo thành từ sát ý mạnh mẽ của hàn khí Hoàng Tuyền và Bách Sát Thần Ma Khu.
Không gian sụp đổ, bên trong lĩnh vực Tu La lập tức nổi lên vô số loạn lưu không gian, mỗi luồng loạn lưu này đủ để biến một độ kiếp thần phẩm thành bột mịn.
Còn Diệp Thiên đứng trước bàn tay khổng lồ này, đứng giữa cuồng phong bão vũ vẫn vững chãi như một trụ cột chống trời.
"Bách Sát Thần Ma Khu có thể so sánh với Vạn Cổ Hỗn Độn Thể sao?".
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối.
"Là lão già Hoàng Tuyền nói với ông sao?".
Độc Cô Cảnh Viêm tỏ vẻ kinh hãi hỏi: "Sao cậu biết?".
Diệp Thiên nghe thấy câu hỏi của ông ta chỉ cười khẩy, sau đó bàn chân hơi lùi lại, bàn chân của chân sau bỗng tỏa ra một luồng khí.
"Ầm!".
Âm thanh giống như vụ nổ đầu tiên của vũ trụ vang lên, cả lĩnh vực Tu La chấn động mạnh, còn bàn chân của Diệp Thiên đã đạp vỡ không gian vô tận, bóng dáng của anh hóa thành một luồng sáng sao trời đen trắng, tốc độ nhanh gấp bốn lần tốc độ ánh sáng.
"Bốp bốp!".
Cơ thể Diệp Thiên xuyên qua biển sát ý dày đặc, phá tan bàn tan khổng lồ hai màu đỏ vàng kia, sau đó lao về phía Độc Cô Cảnh Viêm.
Tốc độ này đã vượt quá cực hạn có thể phản ứng của tu sĩ bình thường, cho dù là độ kiếp thần phẩm mà bị va phải thì cũng lập tức thịt nát xương tan. Nhưng chưởng khống lục hợp như Độc Cô Cảnh Viêm vẫn kịp có phản ứng. Khoảnh khắc Diệp Thiên sắp đến trước mặt, ông ta liền nâng cao sức mạnh của Bách Sát Thần Ma Khu lên cực hạn, cố gắng chống lại đòn này của Diệp Thiên.
"Bốp!".
Âm thanh trầm đục nổ tung, Độc Cô Cảnh Viêm hóa thành luồng sáng vàng nhạt, lao vào đại dương sát ý đỏ tươi nhầy nhụa.
Luồng ánh sáng trắng đen kia biến mất, để lộ bóng dáng của Diệp Thiên, anh chắp tay sau lưng đứng giữa hư không, ngạo nghễ nhìn xuống.
"Ào!".
Khoảng một phút sau, biển máu sát ý lại cuộn lên, dạt sang hai bên, hiện ra một thông đạo, còn bóng dáng của Độc Cô Cảnh Viêm cũng dần trồi lên.
Mọi người trong lĩnh vực Tu La đều đanh mắt nhìn, sắc mặt tỏ vẻ kinh hãi.
Nửa người bên trái của Độc Cô Cảnh Viêm xuất hiện nhiều vết nứt, cánh tay trái bị đứt một nửa, chỗ bị đứt tỏa ra từng đốm sát ý đỏ tươi như máu, thoạt nhìn rất quỷ dị và thê lương.
Cú va chạm vừa nãy của Diệp Thiên đã khiến Độc Cô Cảnh Viêm gãy một cánh tay, nửa người bên trái còn bị thương nặng, khiến mọi người vô cùng khó tin.
"Bách Sát Thần Ma Khu mà bị một cú va của Diệp Thiên làm cho gần như vỡ vụn, đây là sức mạnh gì vậy?".
Lạc Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
10 năm trôi qua, sức mạnh của Diệp Thiên lại càng mạnh đến mức khó tin.
Giờ phút này, bản thân Độc Cô Cảnh Viêm cũng ngây ra như phỗng, Đạo thể trường sinh số một vũ trụ do ông ta khổ tu đã bị hủy hoại một nửa, khiến ông ta có chút luống cuống.
Ông ta cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng "vị đại nhân kia" đã nói Bách Sát Thần Ma Khu đủ để chống lại Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chưa hoàn chỉnh, nhưng tại sao bây giờ đối mặt với Diệp Thiên, ông ta lại bị đánh cho tan tác thế này?
Diệp Thiên nhìn dáng vẻ thảm hại của Độc Cô Cảnh Viêm, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.
"Độc Cô Cảnh Viêm, bây giờ ông đã nhận ra chênh lệch giữa đạo thể trường sinh và Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chưa?".
"Ông bị Hoàng Tuyền lừa rồi, trong mắt ông ta, ông chỉ con tốt thí có hay không cũng chẳng sao, là vật hi sinh mà ông ta có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào".
"Khoảnh khắc ông chấp nhận truyền thừa sức mạnh của ông ta, thì đã trở thành một xác sống không có linh hồn rồi".
Độc Cô Cảnh Viêm nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, gào lên như phát điên: "Diệp Lăng Thiên, cậu câm miệng cho tôi!".
"Chủ nhân truyền sức mạnh cho tôi, giúp tôi thăng cấp, ông ấy sẽ không lừa tôi, sao ông ấy lại lừa tôi được chứ?".
Dù ông ta gào thét to đến đâu, mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng khi niềm tin sụp đổ.
Giờ phút này, sự dao động trong ánh mắt Diệp Thiên biến mất, lại vung tay về phía Độc Cô Cảnh Viêm.
"Được rồi, Độc Cô Cảnh Viêm, ông không cần tự lừa mình dối người đâu, có lẽ ông còn biết rõ sự thật hơn tôi".
"Nhiều lời thế đủ rồi, tôi biết ông vẫn còn con át chủ bài cuối cùng, trong người ông có một tâm hỏa khiến tôi cũng có cảm giác bị uy hiếp".
"Hãy dùng đi, đây là cơ hội cuối cùng của ông đấy".
Độc Cô Cảnh Viêm gào thét mấy chục giây mới dừng lại.
Ông ta quay về phía Diệp Thiên, tuy cơ thể bị thương nặng, nhưng đôi mắt của ông ta vẫn bắn ra sát ý vô cùng tinh thuần.
"Diệp Lăng Thiên, tôi ra nông nỗi như ngày hôm nay là do Cổ Cận Hồn và cậu hại, nếu lúc trước ông ta truyền chân lực hỗn độn cho tôi, thì sẽ không xảy ra mọi chuyện như bây giờ".
"Tôi hận cậu, lại càng hận Cổ Cận Hồn, tất cả những người kế thừa chân lực hỗn độn tôi đều không bỏ qua".
"Cho dù phải liều mạng, tôi cũng phải kéo cậu xuống địa ngục, chết sau cậu".
"Đòn cuối cùng này chính là lời tuyên bố kéo cậu xuống địa ngục!".
"Huyền Minh Hoàng Tuyền Diệm, hiện!".
Ông ta vung bàn tay lên, một ngọn lửa màu vàng nhạt được lấy ra từ nhãn cầu bên trái của ông ta, sau đó ngọn lửa ập tới, khiến biển máu sát ý biến mất sạch sẽ, hóa thành thế giới sóng lửa.