Dứt lời, ông ta vung bàn tay lên, ném quả cầu ánh sáng bốn màu về phía Diệp Thiên.
“Trong này là thể kết hợp của hàn khí Hoàng Tuyền, chân lực Hạo Nhiên, Cửu U Ma Khí và Nguyên Dương Tử Khí cấp độ cao nhất, còn có một phần kết tinh sức mạnh do tôi tự mình cô đọng lại. Nếu cậu hấp thụ luyện hóa được toàn bộ nó thì tu vi của cậu có thể đạt tới cảnh giới Chủ Tế!”
“Còn về việc cậu có thể hấp thụ được bao nhiêu thì đó hoàn toàn dựa vào năng lực cá nhân của cậu. Sức mạnh này giờ giao lại cho cậu, tôi sẽ cho cậu thời gian!”
“Tôi sẽ đợi cậu ở thần điện Hoàng Tuyền, đợi một ngày cậu tu luyện được đến cảnh giới Chủ Tế rồi, thì đó chính là lúc chúng ta khiêu chiến với Nguyên Thần!”
Nói xong, thần tử Hoàng Tuyền cũng không dừng lại, mà cơ thể hóa thành khói mây, tiêu tán ở trong không gian sâu thẳm này.
Cùng với sự tan biến của ông ta, không gian xung quanh cũng bắt đầu bị bóp méo, sau đó xuất hiện một khoảng núi tuyết trắng xóa.
Ba người Diệp Thiên đang đứng ở trên đỉnh một ngọn núi tuyết, xung quanh mây mù bay lượn.
Mà vào khoảnh khắc thần tử Hoàng Tuyền biến mất, Diệp Thiên cảm thấy chân lực hỗn độn bị phong ấn hạn chế ở trong cơ thể và sức mạnh thần niệm trong thần phủ đều đã quay trở về. Cảm giác tràn đầy sức mạnh khiến toàn thân anh cảm thấy thoải mái, chỉ là liếc mắt, điện mang hiện qua, một ngọn núi tuyết sừng sững ở phía trước đã trực tiếp bị hất tung lên trời.
“Phù!”
Anh nhẹ nhàng thở ra, bàn tay nắm chặt quả cầu ánh sáng bốn màu đó.
Cho dù lời nói của thần tử Hoàng Tuyền đáng tin được bao nhiêu, nhưng sức mạnh trong quả cầu này là thật, Diệp Thiên có thể chắc chắn. Nếu anh có thể hấp thụ sức mạnh trong quả cầu ánh sáng này, thì tu vi của anh nhất định sẽ nhanh chóng tăng lên rất cao, đạt tới đỉnh cao mà trước nay chưa từng có.
Thượng Cổ Đan Thần khom người cúi đầu với Cổ Cận Hồn rồi sau đó biến mất ở sau lưng Diệp Thiên. Lúc này Cổ Cận Hồn lại quay người về phía Diệp Thiên, ánh mắt trở lên nghiêm túc hơn.
“Diệp Thiên, khi cậu biết tôi vẫn luôn dùng linh lực hỗn độn để ẩn náu trên Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của cậu để đến Thiên Thần Giới này khôi phục lại hồn khí bản nguyên. Có phải cậu đã nghi ngờ tôi muốn nhân cơ hội này để đoạt xác cậu?”
Ánh mắt Diệp Thiên hơi dừng lại, sau khi do dự một lát, anh cuối cùng cũng không phủ nhận mà nặng nề gật đầu.
Quả thực khi anh biết Cổ Cận Hồn không tan biến mà ẩn núp trên Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của anh thì anh đã có sự nghi ngờ này, chỉ là lúc đó thần tử Hoàng Tuyền vẫn còn ở đó, nên anh tạm thời gác chuyện này sang một bên mà thôi.
Bây giờ chỉ còn lại anh và Cổ Cận Hồn nên anh cũng không tiếp tục giả bộ nữa, chỉ muốn biết mục đích tại sao Cổ Cận Hồn lại làm như vậy.
Ánh mắt Cổ Cận Hồn mờ mịt, cơ thể hư ảo quay về phía mây mù đầy trời, đột nhiên khẽ cười thành tiếng.
“Thực ra cậu nghi ngờ không sai, ngay từ đầu, quả thực tôi đã từng có ý định như vậy!”
“Tôi vẫn luôn dùng linh lực hỗn độn để ẩn náu trên Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của cậu, chính là để đến Thiên Thần Giới khôi phục lại hồn khí bản nguyên, rồi sau đó đánh tan thần hồn của cậu, chiếm giữ thân xác của cậu rồi sống lại!”
Nói đến đây, ông ta bật cười tự giễu rồi lắc đầu.
“Không ngờ Cổ Cận Hồn tôi cả đời quang minh lỗi lạc lại tính kế lên người một tiểu bối ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời mình. Thật là đáng xấu hổ!”
Không đợi Diệp Thiên đáp lời, Cổ Cận Hồn đã lập tức quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn anh.
“Diệp Thiên, hôm nay gặp lại Hoàng Tuyền, tôi đã nhớ lại rất nhiều chuyện năm xưa, nhớ lại năm đó năm người bọn tôi đã tụ họp lại để chuẩn bị thảo phạt Nguyên Thần!”
“Có lẽ, cho tới nay cũng đều là tôi sai, năm đó là do tôi quá mềm yếu, bận tâm về mối liên quan huyết mạch giữa tôi và Nguyên Thần cho nên mới không muốn bước đi thêm một bước đó!”
“Nhưng cậu thì khác, cậu có thể vì những chuyện cậu muốn làm mà loại bỏ đi hết tất cả tạp niệm, không chút do dự mà bước về phía trước!”
“Vì vậy tôi quyết định, giao hết tất cả sức mạnh lại cho cậu, không giữ lại một chút gì, giúp cậu đi đoạn đường cuối cùng này!”
Dứt lời, lòng bàn tay ông ta đưa ra, cơ thể Diệp Thiên lập tức xuất hiện ánh sáng hắc bạch. Những quang mang này dần dần ngưng tụ lại, hóa thành một lò luyện đan hai màu hắc bạch ở trên núi tuyết trắng xóa, trôi lơ lửng ở trên hư không.
“Cậu đã nhờ khí vị diện của Thiên Thần Giới mà tu thành Vạn Cổ Hỗn Độn Thể viên mãn. Nhưng phải biết rằng, bây giờ cậu chỉ có hình dạng của nó, chứ chưa có được linh hồn của nó!”
“Muốn tu thành Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chân chính, thì cần phải trở thành thần tử Hỗn Độn duy nhất trên thế gian này, phải để cho Vạn Cổ Hỗn Độn Thể dung hợp với linh lực hỗn độn, trở thành trạng thái hoàn mỹ nhất!”
“Mà linh lực hỗn độn thì cần phải có thần tử Hỗn Độn tiền nhiệm hiến tế thân mình, luyện hóa thành linh lực mới được!”
“Hôm nay tôi sẽ tặng cậu vận may này, hy vọng đệ tam trọng thiên sau này sẽ không còn là Chủ Tế Nguyên Thần nữa!”
Nói xong, cơ thể Cổ Cận Hồn lóe lên, biến mất trong lò luyện đan hắc bạch khổng lồ đó!