Mà lúc này, trong tứ hợp viện của nhà họ Diệp tại thủ đô, có một bóng người đang ngồi khoanh chân, quanh người, có ngọn lửa vàng đen và khí tức màu hồng lượn lờ qua lại, khi thì tụ lại, khi thì tách ra.
Người này không ai chính là Diệp Thiên, bây giờ anh để râu ngắn, ngoài đẹp trai hơn, thì có mấy phần thành thục chính chắn trong khí tức.
Khoảng vài phút sau, dị tượng quanh người anh biến mất, lúc này anh mới mở mắt ra.
“Anh Thiên!”
Hoa Lộng Ảnh đứng bên cạnh, thấy Diệp Thiên mở mắt, lập tức tò mò đến gần hỏi: “Bây giờ anh, đã khống chế được hoàn toàn hai sức mạnh Nguyên Tổ Kim Đan và sức mạnh Nguyên Hạch rồi sao?”
“Anh đã là tổ Vị Diện rồi ư?”
Diệp Thiên khẽ cười, đầu tiên là ôm lấy Hoa Lộng Ảnh, sau đó mới gật đầu.
Hoa Lộng Ảnh thấy vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, mười năm này, Diệp Thiên đã tiêu hóa được hoàn toàn sức mạnh Nguyên Tổ Kim Đan, đồng thời còn hấp thu sức mạnh của chủ Vị Diện, thông qua khí tức sức mạnh Nguyên Hạch mà thần tử Hoàng Tuyền để lại, thành công có được sức mạnh Vị Diện.
Hôm nay, Diệp Thiên đã dung hợp được Nguyên Tổ Kim Đan và sức mạnh Nguyên Hạch thành một thể, đồng thời còn trở thành nguyên thần của đệ tam trọng thiên, cũng trở thành tổ Vị Diện, trở thành vạn cổ duy nhất!
Không chỉ như vậy, anh còn có thể dễ dàng câu thông với ý chí của đệ tam trọng thiên, đại đạo mênh mông, nằm hết trong tay anh!
Lúc này, Diệp Thiên đã vượt ra ngoài rồi tiến vào cảnh giới khác, thực lực không thể đo lường.
Ngay cả khi Nguyên Thần đời trước và thần tử Hoàng Tuyền sống lại, liên thủ với nhau, anh cũng có thể đánh bại bọn họ.
Hoa Lộng Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Thiên nói: “Anh Thiên của em, bây giờ đã hoàn toàn vô địch, có phải cảm thấy mình đã mất đi động lực tiến về phía trước không?”
“Em nói xem, trừ chúng ta ở đệ tam trọng thiên ra, còn có tám Vị Diện khác, có phải em đã bắt đầu nghĩ đến việc, muốn mạo hiểm lao ra ngoài tám Vị Diện kia chưa?”
Diệp Thiên nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ cười lắc đầu.
“Tất nhiên chiến đấu sẽ làm cho anh vui vẻ, khiến anh đắm mình hưởng thụ trong nó, nhưng với anh mà nói, điều quan trọng nhất chính là có thể bầu bạn với người yêu và người thân của mình!”
“Huống chi, với tu vi bây giờ của anh, cho dù đi đến tám Vị Diện khác, cũng chưa chắc tìm được tối thủ, cùng lắm thì các nguyên thần của các Vị Diện khác ngang hàng với anh mà thôi, sao có thể tính là thách thức chứ?”
Đang nói chuyện, bỗng nhiên anh nhớ đến cái gì đó, ấn nhẹ lên mũi Hoa Lộng Ảnh.
“Đúng rồi, vì chúng ta đang nói đến tám Vị Diện còn lại, nên anh có hai chuyện phải nói với em!”
Hoa Lộng Ảnh chớp mắt, làm bộ rửa tai lắng nghe.
Diệp Thiên do dự, sau đó khẽ nói: “Thằng nhóc Tiểu Viêm kia, bởi vì có quan hệ huyết mạch với anh, sức mạnh của thằng bé mỗi ngày đều tăng lên, khiến cho thằng bé cảm thấy có được sức mạnh như vậy, vô cùng khô khan, không cảm nhận được niềm vui tu luyện, vì thế thằng bé xin anh đưa nó đến những Vị Diện khác ngoài đệ tam trọng thiên!”
“Chỉ cần nó không ở trong đệ tam trọng thiên nữa, sức mạnh của thằng bé sẽ ngừng tăng trưởng, thằng bé nói chỉ có như vậy nó mới cảm nhận được sự khắc khổ của việc tu hành, tìm được niềm vui khi có được sức mạnh!”
“Cho nên anh không tránh khỏi việc bị thằng bé dây dưa, nên đã mở ra con đường đặc thù, đưa thằng bé đến đệ cửu trọng thiên!”
“Trước khi đi, thằng bé còn yêu cầu anh bày chín cái phong ấn, phong ấn hết sức mạnh của thằng bé, thằng bé nói muốn bắt đầu lại từ đầu, đi từng bước một!”
Nghe vậy, Hoa Lộng Ảnh hơi ngơ ngác, sau đó giơ tay lên nhéo mặt Diệp Thiên.
“Anh Thiên, anh chết chắc rồi!”
“Nếu để cho Nhược Yên biết, anh mang con trai bảo bối của cô ấy đến Vị Diện khác, còn phong ấn lên người thằng bé, nhất định cô ấy sẽ phạt anh nhịn đói mười ngày, hơn nữa còn yêu cầu tất cả chị em chúng em ngăn cản anh, không cho anh vào nhà!”
Diệp Thiên nghe vậy, không biết phải làm sao, đây chính là điều mà anh lo lắng.