Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Diệp Thiên âm trầm, nhìn An Hà Đạo lại lần nữa biến mất trước mắt mình, sát khí trong lòng cậu gần như muốn bùng nổ.

Đây đã là lần thứ ba An Hà Đạo biến mất trước mắt cậu.

Hai lần đưa Thiên Luân đi, còn lần này là đưa người của Hiên Viên Điện và Mai Nhược Lãnh đi.

“Rốt cuộc màn sáng đó là gì nhỉ?”, Diệp Thiên nghĩ lại màn sáng màu vàng vừa nãy chặn đòn tấn công của cậu lúc mấu chốt cuối cùng, lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Lần trước, khi màn sáng kia đưa linh hồn của Thiên Luân đi, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh pháp tắc, hôm nay, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.

Chỉ cần màn sáng đó xuất hiện là giống như phương vị màn sáng cản lại khác với thứ nguyên và không gian của cậu, không thể chạm vào, tất cả sức mạnh đều bị bắn ra.

Nếu không nhờ vậy thì lần trước và lần này, An Hà Đạo tuyệt đối không thể bình an rút lui ngay dưới mí mắt cậu như vậy được.

“Phù!”.

Diệp Thiên đứng trên trời một lát rồi mới khẽ thở hắt ra, hai đóa hoa không màu trên đầu biến mất, rồi hạ xuống bên cạnh Dương U Minh.

Lúc này, khí tức của Dương U Minh rất yếu ớt, đang nằm ngửa trên mặt nước của hồ Long Sâm, nước hồ xung quanh bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Một số quái ngư dị thú từ dưới đáy hồ dần lại gần ông ta. Nhưng Diệp Thiên vừa hạ xuống, lập tức khiến đám quái vật này sợ hãi bỏ đi, không dám lại gần nữa.

Diệp Thiên đứng bên cạnh Dương U Minh, chân lực hỗn độn tràn ra, kiểm tra vết thương cho ông ta, một lát sau, vẻ mặt cậu bỗng biến sắc.

Mạch máu toàn thân Dương U Minh vỡ tung, lục phủ ngũ tạng bị thương rất nặng, cộng thêm cưỡng chế dùng tinh huyết để vận bí pháp, nên hiện giờ cơ thể ông ta bị thương vô cùng nghiêm trọng, không còn chỗ nào lành lặn.

Vết thương của ông ta so với lúc cậu cưỡng chế dẫn nổ tinh thể Trái Đất, kích hoạt sức mạnh tinh thể thì không nhẹ hơn bao nhiêu.

Nhưng chân lực hỗn độn của Diệp Thiên gần như khô kiệt, vẫn đang giai đoạn tự hồi phục, với cường độ sức mạnh hỗn độn của cậu hiện giờ thì không thể chữa thương cho Dương U Minh được.

“Ông nằm im đi, để tôi độ một tia chân lực hỗn độn cho ông, tạm thời bảo vệ tạng phủ chính của ông đã!”.

Sắc mặt Diệp Thiên nghiêm trọng, cậu giơ bàn tay lên, đang định đánh chân lực hỗn độn vào người Dương U Minh.

Nhưng cậu vừa giơ tay, Dương U Minh đã bất ngờ túm lấy cổ tay cậu.

“Không cần đâu”, ông ta thều thào nói, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Tôi biết rõ tình hình của mình, cậu không cần phí công vô ích!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, động tác khựng lại.

Cậu biết Dương U Minh nói đúng, với cường độ chân lực hỗn độn hiện giờ của cậu thì chỉ có thể bảo vệ ông ta nhất thời. Một khi chân lực của ông ta tan biến, thì Dương U Minh vẫn mất mạng. Đây chỉ là cách kéo dài thời gian tạm thời mà thôi.

Khóe miệng Dương U Minh lại trào ra máu, ông ta thở hổn hển, một lúc lâu sau mới bình ổn khí tức.

Ông ta đanh mắt nhìn Diệp Thiên, nhất thời có chút cảm khái: “Không ngờ trước khi chết, người ở bên cạnh tôi vừa không phải bạn bè vừa không phải người thân, mà lại là kẻ thù!”.

Ông ta nở nụ cười chua chát: “Diệp Lăng Thiên, nếu về khía cạnh đối thủ thì cậu quả thực là một đối thủ không thể soi mói, hay nói cách khác, ngay cả tôi cũng không có tư cách làm đối thủ của cậu!”.

“Lúc trước tôi hứa với cậu là sẽ đưa cậu đến sao Dương Thần, nhưng bây giờ e là tôi phải thất hứa rồi. Sao Dương Thần, cậu chỉ có thể đi một mình vậy!”.

Ông ta vừa nói vừa lấy một miếng như ý màu vàng trong người ra.

“Miếng Kim Như Ý này có thể mở thông đạo không gian dẫn tới sao Dương Thần, lối vào thông đạo không gian ở ngay tế đàn Thái Dương của Dương Thần Vực!”.

Diệp Thiên nhận lấy Kim Như Ý, vẻ mặt phức tạp: “Ông nói đi, ông còn tâm nguyện gì không?”.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt Dương U Minh lóe lên một tia hi vọng.

“Diệp Lăng Thiên, xin cậu hãy hứa với tôi, nhất định phải cứu được Tử Uyển về!”.

“Trước giờ tôi vẫn coi con bé như con gái ruột, tuy tôi không biết tại sao An Hà Đạo lại bắt con bé, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì!”.

“Thế nên xin cậu đừng để con bé gặp chuyện gì!”.

Diệp Thiên gật đầu ngay lập tức: “Ông yên tâm, tôi sẽ cố hết sức!”.

Dương U Minh lại thở hổn hển mấy cái rồi mới nói tiếp: “Còn nữa, mong cậu nhất định phải giết bằng được Dương Diệt Sinh!”.

“Nếu dải Ngân Hà này có ai có thể giết được cậu ta, thì người đó chắc chắn là cậu!”.

Giọng nói của ông ta thêm mấy phần nghiêm trọng: “Lúc trước Dương Diệt Sinh đánh bại Hoàng Đế, tuy có nguyên nhân khác quấy nhiễu, nhưng có một điều, cậu tuyệt đối đừng hiểu nhầm, thực lực của Dương Diệt Sinh vẫn hơn Hoàng Đế!”.

“Cậu ta có thể ngồi vững trên bảo tọa người đứng đầu dải Ngân Hà hơn nghìn năm tuyệt đối không phải là hư danh! Thực lực của cậu ta chỉ có mạnh hơn An Hà Đạo!”.

“Hơn nữa, vì thắng lợi, cậu ta sẽ bất chấp tất cả không từ thủ đoạn, không quan tâm đến công bằng hay nguyên tắc gì cả. Để có được sức mạnh, cậu ta có thể vứt bỏ mọi thứ!”.

“Người như vậy rất bỉ ổi, nhưng cực kì nguy hiểm!”.

“Vậy nên nếu có cơ hội, cậu tuyệt đối không được cho cậu ta thời gian xả hơi, mà phải giết ngay!”.

Diệp Thiên nhìn vẻ mặt vô cùng trịnh trọng của Dương U Minh, rồi lại gật đầu.

“Chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ không nương tay, không cho ông ta bất cứ khả năng phản kháng nào!”.

Nhận được câu trả lời của Diệp Thiên, ánh sáng trong mắt Dương U Minh trở nên ảm đạm rất nhiều, khuôn mặt cũng tỏ vẻ bình thản.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi!”.

Ngay sau đó, ánh mắt vốn đã tan rã của ông ta lại ngưng tụ, một luồng ý chí vô cùng to lớn bắn ra từ mắt ông ta.

“Diệp Lăng Thiên, trước khi qua đời, tôi còn một món quà nữa muốn tặng cho cậu, hi vọng sau này khi quyết chiến với Dương Diệt Sinh, nó sẽ giúp cậu một tay!”.

Dứt lời, ông ta bỗng đặt tay lên ngực, sau đó chụm năm ngón tay thành đao, rạch toang lồng ngực ra.

“Ông…”

Diệp Thiên muốn ngăn cản, nhưng ánh mắt Dương U Minh vô cùng kiên quyết, bàn tay thò vào trong, móc trái tim ra.

Trái tim rời khỏi cơ thể, khí tức của Dương U Minh lại càng trở nên yếu ớt hơn, có thể tan biến bất cứ lúc nào, nhưng ông ta không hề quan tâm, ngón tay khẽ rạch, lột bỏ toàn bộ lớp màng bên ngoài trái tim ra, để lộ một vật bên trong.

Đó là một đứa bé bằng bàn tay, toàn thân như được điêu khắc từ ngọc thạch lấp lánh, nhìn dáng vẻ thì chẳng khác nào Dương U Minh phiên bản em bé.

Đồng tử Diệp Thiên co lại, kinh hãi kêu lên.

“Đây là… nguyên anh?”.

Dương U Minh gật đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cái gọi là nguyên anh chính là nguyên thần được tu luyện thành thực thể ở trong cơ thể, giấu ở trong cơ quan nội tạng quan trọng nhất. Trừ một số dị loài tu luyện sức mạnh tinh thần, thì nguyên anh trong cơ thể chính là suối nguồn sức mạnh của tất cả các tu sĩ cảnh giới nguyên anh”.

“Đây… chính là nguyên anh của tôi!”.

Ông ta đanh mắt nhìn Diệp Thiên, vô cùng sốt sắng nói: “Tôi là người sắp chết, cũng chẳng còn gì dùng được nữa, nguyên anh này chính là món quà cuối cùng tôi tặng cậu”.

“Tuy sức chiến đấu của cậu đủ để đánh bại nguyên anh thần phẩm, nhưng cảnh giới thực sự của cậu vẫn chỉ là kim đan. Có nó thì sau này cậu sẽ dễ dàng đột phá lên nguyên anh hơn”.

“Trong đó cũng có một phần ký ức còn sót của tôi, cậu có thể thông qua nó để biết một số tin tức về thần điện Thái Dương”.

Sắc mặt Diệp Thiên âm trầm, có chút không nỡ đáp: “Ông đưa nguyên anh cho tôi thì chẳng phải ông sẽ…”

Trên đời này có tồn tại luân hồi, cho dù thể xác và linh hồn đều bị tiêu diệt thì trong tăm tối cũng có xác suất nhất định có thể tiến vào luân hồi, chuyển thế đầu thai, có một cuộc đời hoàn toàn mới.

Nhưng Dương U Minh đưa nguyên anh cho cậu, đồng nghĩa với việc từ bỏ hoàn toàn tia hi vọng luân hồi cuối cùng của bản thân mình.

Cũng tức là vĩnh viễn không được siêu sinh!

Cái giá này có vẻ hơi quá lớn.

“Không sao”, sắc mặt Dương U Minh đầy kiên nghị đáp: “Nếu sức mạnh này có thể giúp cậu thành công đánh bại Dương Diệt Sinh, thì cho dù phải trả cái giá như thế nào cũng là xứng đáng”.

Dứt lời, ông ta ấn nguyên anh này vào lồng ngực Diệp Thiên.

Không có bất cứ trở ngại nào, nguyên anh này nhập thẳng vào người Diệp Thiên, hóa thành một luồng sáng vàng rồi biến mất.

Diệp Thiên kinh ngạc, cúi xuống nhìn, chỉ thấy lồng ngực bên trái của cậu có thêm một ấn ký đặc biệt hình nguyên anh. Một luồng hơi ấm từ ấn ký này chảy ra, dần lan khắp tứ chi xương cốt của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK