“Vụt!”
Sát khí bao trùm trong không gian. Chỉ cần những nơi bức tranh bao trùm thì đều tỏa ra hàn khí.
Duẫn Trung Lương lúc này cũng đanh mắt lại. Đây mới là thủ đoạn thực sực của hắn.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Thiên nhìn không gian xung quanh Duẫn Trung Lương, cậu cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm của hắn. Với sự nhạy bén của thần niêm, thần phủ của cậu cũng khẽ dao động giống như đang phải chịu sự uy hiếp.
Nhưng cậu không hiểu chỉ là một bức tranh mà sao có thể khiến khí tức của Doãn Trung Lương mạnh lên như vậy.
Cậu có thể cảm nhận được, sức mạnh của Doãn Trung Lương lúc này mạnh lên gấp nhiều lần trước đó, dường như đã đạt tới tam phẩm hóa thần rồi.
Đây đã là sức mạnh hàng đầu trong các tu sĩ của hệ Ngân Hà rồi.
Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Tông Diễm đột nhiên vọng tới: “Lần này cậu thật sự gặp phải đối thủ rồi”.
Giọng bà ta đanh lại: “Thủ đoạn mà người này sở hữu, dù có ở giữa những anh hùng nhiều như quân nguyên thì cũng không hề yếu. Chắc chắn địa vị của Duẫn Trung Lương cũng không hề thấp”.
“Cậu ta có thể điều khiển được cả dị tượng thiên địa thì xem ra khi cậu ta dồn hết sức sẽ đạt tới thánh nhân kỳ hoặc cũng gần tới thánh nhân kỳ, nếu không, cậu ta sẽ không thể nào sở hữu được năng lực như thế”.
“Dị tượng thiên địa sao?”, Diệp Thiên lên tiếng: “Ý của bà chính là bức tranh kỳ lạ sau lưng anh ta?”
“Không sai”, Lạc Tông Diễm ở phía sau lên tiếng.
“Dị tượng thiên địa chỉ có rất ít tu tiên giả khi bước vào cảnh giới hóa thần có được. Họ có thể dựa vào thiên phú và cảm ngộ của bản thân tạo ra các vật thể của riêng mình, không ai có thể sao chép.
“Tâm cảnh, sự trải nghiệm cảm ngộ của mỗi tu sĩ là khác nhau nên dị tượng thiên địa mà những tu sĩ sắp đột phá hóa thần cũng khác nhau”.
“Người của Duẫn tộc mà cậu đang đối đầu này, dị tượng thiên địa sau lưng cậu ta được gọi là... Thiên Nhai Nhược Bỉ Lân”.
“Đây là thứ được tu thành khi cậu ta sắp đạt tới kỳ hóa thần”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì lầm bầm: “Thiên Nhai Nhượ Bỉ Lân sao?”
Cậu nhìn bóng hình phía sau Duẫn Trung Lương. Ở giữa hai bóng hình này có một biển lớn và một vách núi, đúng như cái tên mà Lạc Tông Diễm vừa nói. Nhìn rất giống.
Chỉ có điều, cậu vẫn không hiểu dị tượng thiên địa này rốt cuộc sở hữu uy lực mạnh tới mức nào.
Cảm nhận được sự nghi ngờ của Diệp Thiên, Lạc Tông Diễm trầm giọng: “Vũ trụ bao la rộng lớn, vạn vật đều sở hữu ý chí của riêng mình, tu luyện tới mức hóa thần, tuổi thọ cũng đã vượt 50 nghìn năm thì cũng sở hữu tuổi tho giống như vũ trụ”.
“Vì vậy, có một số lượng cực ít tu sĩ hóa thần có thiên tài dị bẩm sẽ được vũ trụ lựa chọn, ban cho một phần sức mạnh của vũ trụ, hình thành nên các dị tượng thiên địa”.
“Đây là phần thưởng và vũ trụ ban cho tu tiên giả. Hơn nữa, chỉ những người được chọn mới có được khả năng này”.
“Có điều, cho dù tu tiên giả đạt tới kỳ hóa thần, thì dị tượng thiên địa thuộc về họ cũng khó có thể sử dụng sức mạnh để tạo ra ngay được.
“Bởi vì sức mạnh của vũ trụ quỷ dị khó đoán lại cực mạnh, nên muốn phát huy được nguồn sức mạnh đó thì phải đạt tới kỳ thánh nhân. Hoặc ít nhất cũng phải đạt tới thần phẩm hóa thần thì mới có thể thi triển được uy lực của dị tượng thiên địa”
“Vì vậy, tôi có thể chắc chắn rằng sức mạnh của kẻ này dù chưa tới kỳ thánh nhân thì cũng sắp tới rồi”.
“Có lẽ cậu ta bị thương nặng khiến tu vi sụt giảm, nếu không giờ người mà cậu phải đối mặt không chỉ đơn giản là một kẻ hóa thần đâu”.
Diệp Thiên tái mặt. Thật không ngờ, Duẫn Trung Lương lại có thực lực nghịch thiên như vậy.
Nếu như hắn đang ở kỳ thánh nhân thì e rằng chỉ cần khẽ cử động một ngón tay thôi cũng có thể chèn ép được Diệp Thiên rồi. Chắc trong hệ Ngân Hà này sẽ chẳng còn ai là kẻ địch của hắn nữa.
Chỉ đáng tiếc, lúc này tu vi của hắn đã bị sụt giảm, không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa.
Diệp Thiên thở hắt ra. Giọng nói của Lạc Tông Diễm cũng lại vang lên lần nữa.
“Nhóc, đừng tưởng tu vi của cậu ta giảm sút thì mình sẽ đấu dễ dàng hơn”.
“Nên biết rằng, giờ người đứng trước mặt cậu là một tu tiên giả với kinh nghiệm vô cùng phong phú. Dù thuwcjl ực của cậu ta chỉ còn tầm một hai phần so với thời kỳ đỉnh cao nhưng lại có thể sử dụng cả dị tượng thiên địa để kéo theo sức mạnh của vũ trụ”.
“Đừng khinh địch”.
Không cần Lạc Tông Diễm nhắc nhở thì Diệp Thiên cũng có sự tính toán của riêng mình.
Từ khi biết Duẫn Trung Lương xuất thân từ Duẫn Tộc của tinh không thì cậu đã mơ hồ cảm nhận được sức mạnh của một kẻ hóa thần và trở nên vô cùng cảnh giác rồi.
Duẫn Trung Lương lúc này đã hình thành nên dị tượng thiên địa. Hắn nhìn Diệp Thiên bằng vẻ lạnh lùng.
“Diệp Thiên, giờ mặc dù tôi chưa phát huy được tới hai phần trăm Thiên Nhai Nhược Bỉ Lân nhưng muốn giết cậu thì vậy là đủ rồi”.
“Cậu tu luyện được tới giờ không hề đơn giản, nếu như biết điều thì giữ lại thể xác giấu thần hồn đi”.
“Nếu không, một đòn của tôi thôi đủ để phá nát thần hồn của cậu đấy”.
Hắn vừa nói vừa bước tới. Dị tượng thiên địa đi theo sau cũng biến hóa. Đó vốn là bóng hình một nam một nữ đối lưng, lúc này hai bóng hình cũng dần chuyển động.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp phát ra, rót vào hình hai dị tượng. Khí thế của Duẫn Trung Lương cũng tăng lên đột ngột.
Thế nhưng cùng với sức mạnh tăng lên thì hai dị tượng sau hắn bỗng trở nên chao đảo và mơ hồ. Hai hư ảnh đó cùng với hình của biển và vách núi bỗng bị vỡ nhỏ ra như thủy tinh.
Cảm nhận được điều đó, Diệp Thiên đanh mắt. Thần niệm của cậu phóng ra tạo thành một mạng lưới trong không gian. Duẫn Trung Lương cũng nhận ra điều đó bèn phóng ra thần quang.
“Bùm”
Một đường sáng kỳ lạ xuất hiện ngay giữa trán của Duẫn Trung Lương. Đó là hình văn tự lấp lánh.
Diệp Thiên không còn là tay mơ nữa, cậu có thể nhận ra đó là chữ Duẫn. Tộc văn của Duẫn tộc.
“Gã này đã kích hoạt tộc văn sao?”
Trong nháy mắt Diệp Thiên giật mình. Cậu biệt Duẫn Trung Lương đã sử dụng toàn bộ sức mạnh và định giết chết cậu chỉ bằng một đòn tấn công.
Sau khi tộc văn của Duẫn tộc được kích hoạt, khí tức của hắn cũng tăng mạnh. Hắn đột phá và đạt tới tam phẩm hóa thần.
Dị tượng thiên địa phía sau hắn trở nên rõ ràng hơn, Bóng hình một nam một nữa cũng xuất hiện ngũ quan sắc nét.
“Không kích hoạt văn tộc mà dùng Thiên Nhai Nhược Bỉ Lân thì đúng là hai miễn cưỡng.
Duẫn Trung Lương tự nhủ: “Mình kích hoạt tộc văn đối chiến, những người trong tộc sẽ cảm nhận được. Sau cuộc chiến này e rằng mình không thể ở lại hệ Ngân Hà được nữa rồi mà phải tới một nơi khác ẩn nấp thôi”.
“Thế nhưng chỉ cần lấy được thân xác của gã này thì tất cả đều xứng đáng”.
Đôi mắt hắn đanh lại, hắn giơ tay lên nhắm thẳng vào vị trí của Diệp Thiên.
Hình ảnh cặp nam nữ sau lưng hắn cũng vượt ra khỏi biển nước và vách núi bước đến cạnh nhau.
Lúc này, sức mạnh của dị tượng thiên địa đã thể hiện vô cùng rõ ràng.
Sức mạnh của cả vũ trụ như rót vào dị tượng. Nơi mà Diệp Thiên đứng, trong phạm vi hàng nghìn mét, mọi thứ dần sụp đổ. Sức mạnh đó như đang cào bằng tất cả.
Một cây nấm khổng lồ bốc lên từ sao Tử Khúc.