“Thật to gan!”.
Khi Cửu Thiên Phạn Âm Trận thành hình, vô số cao thủ nổi danh ở trung tâm Ngân Hà đều vây xem. Khi thấy Diệp Thiên gào một tiếng đánh sụp Cửu Thiên Phạn Âm Trận, không ít người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Cao thủ ở đây không thiếu tu sĩ cảnh giới độ kiếp, Diệp Thiên với tu vi thánh nhân nhất phẩm, bọn họ hoàn toàn không để vào mắt, cho đến khi Diệp Thiên tấn công trực diện Cửu Thiên Phạn Âm Trận, bọn họ mới hiểu độ mạnh của Diệp Thiên.
Trong lúc nhất thời, Diệp Thiên đã trở thành tiêu điểm thảo luận của vô số người, tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp nơi.
“Người này có vẻ giống như tộc trưởng hiện tại của tộc họ Diệp?”.
“Hình như vậy, là tám trưởng lão của tộc họ Diệp đích thân gửi thư tuyên bố với trung tâm Ngân Hà”.
“Đúng vậy, nghe nói người này từng dùng cơ thể nguyên anh giết chết ba vị kim tiên bán bộ ở Táng Tiên Đàm, lâm trận đột phá hóa thần, đánh chết Hỗn Độn Đan Ma độ kiếp nhất phẩm!”.
“Chuyện này có không ít người chứng kiến, nhưng thực tế không phải cậu ta đánh bại Hỗn Độn Đan Ma, mà là cậu ta triệu gọi Thái Cổ Đan Thần. Nếu bàn về sức chiến đấu thật sự của cậu ta thì chưa chắc đã đạt tới trình độ đó!”.
“Tôi thấy không phải như vậy, chỉ riêng chuyện cậu ta dùng một tiếng gào đánh tan Cửu Thiên Phạn Âm Trận, nói cậu ta có thể sánh ngang với độ kiếp kim tiên cũng không phải giả”.
Trong lúc nhiều người tranh luận, có năm bóng người đứng ở xa chân trời, đang lạnh lùng quan sát tất cả mọi thứ bên này.
Trong đó một người đàn ông mặc áo màu đen, khuôn mặt thô kệch, mái tóc đen dài cột cao.
Người đó nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Đó là tộc trưởng hiện tại do tộc họ Diệp bầu chọn, đám Diệp Nhất đã tuyên bố với trung tâm Ngân Hà đấy sao?”.
“Hừ, tộc họ Diệp đúng là càng ngày càng sa sút, mèo chó gì cũng có thể đưa ra được, chỉ thánh nhân nhất phẩm nho nhỏ cũng xứng đảm nhiệm tộc trưởng tộc họ Diệp sao?”.
“Tôi thấy đám người Diệp Nhất hồ đồ hết rồi, đúng là sỉ nhục danh tiếng của lục đại tiên tộc chúng ta. Sớm biết như vậy, chúng ta nên liên danh tẩy chay, xóa tên tộc họ Diệp ra khỏi lục đại tiên tộc”.
Bên cạnh người đàn ông mặc áo đen, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo dài màu trắng cũng gật đầu: “Mặc dù những năm qua tộc họ Diệp ngày càng sa sút, nhưng tốt xấu gì cũng còn dư uy của Diệp Kình Thương, chúng ta cũng tôn trọng bọn họ”.
“Không ngờ tộc họ Diệp lại phó mặc số phận, ngay cả thánh nhân nhất phẩm cũng đẩy ra làm đại diện. Nước cờ này không thể không nói là vô cùng hoang đường, hoàn toàn chôn vùi uy danh Diệp Kình Thương tích lũy cho tộc họ Diệp từ mấy trăm nghìn năm trước”.
Đối diện người phụ nữ áo trắng là một người đàn ông áo xanh đầu đội nón lá. Ông ta không đáp lời hai người họ, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dường như cũng cực kỳ tiếc cho tình hình tộc họ Diệp hiện nay.
Người chưa lên tiếng chỉ còn một người đàn ông tuấn tú mặc áo phượng dát vàng và người đàn ông cường tráng để trần.
Người đàn ông tuấn tú phe phẩy quạt lông vũ trắng, ánh mắt lóe lên tia sáng cơ trí.
“Các vị, chuyện của tộc họ Diệp, chúng ta vốn ngầm hiểu trong lòng. Mấy năm qua, tình hình của tộc họ Diệp thế nào hầu như đã rõ ràng. Bọn họ bị xóa tên khỏi lục đại tiên tộc chỉ là chuyện sớm muộn, cần gì phải thảo luận?”.
“Ngược lại, tộc trưởng tộc họ Diệp hiện nay có vẻ có mối liên hệ không rõ với Thánh nữ đời trước của Thái Sơ Thần Đạo Môn, vậy thì sự việc sẽ đặc sắc hơn nhiều”.
“Cùng là thế lực đế cấp chí cường, chúng ta đều hiểu rõ Thánh nữ hoặc Thánh tử của Thái Sơ Thần Đạo Môn cần phải trung thành với tông môn vô điều kiện. Nhưng năm xưa, Thánh nữ đời trước Lạc Tông Diễm lại vì Kình Thương Đại Đế tự nguyện rời khỏi Thái Sơ Thần Đạo Môn. Thánh nữ mới xuất hiện, vị Thánh nữ đời trước như bà ta sẽ có kết cục thế nào không cần nghĩ cũng biết”.
“Sao chúng ta không ngồi trên núi xem hổ đấu, xem Thái Sơ Thần Đạo môn sẽ đối phó với Thánh nữ Vô Cực Lạc Tông Diễm và người được gọi là tộc trưởng tộc họ Diệp kia như thế nào?”.
Ba người ở phía trước nghe vậy đều âm thầm gật đầu, ngầm đồng ý, chỉ có người đàn ông cường tráng để trần là không phản ứng.
Ông ta chỉ nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt lấp lóe, dường như đang nghĩ gì đó.
Bọn họ thấy ông ta không nói gì, người đàn ông tuấn tú cầm quạt liếc mắt sang.
“Anh Công Minh, anh thấy thế nào?”.
Người đàn ông ở trần mới hoàn hồn lại, ông ta nhìn Diệp Thiên, sau đó bỗng bật cười.
“Bốn người các người uổng công tự xưng là hậu duệ tiên tộc, ai cũng đã sống mấy trăm nghìn năm rồi, lại ở đây âm thầm chê bai một kẻ hậu bối, có chút mặt mũi nào không?”.
“Các người đừng quên, bất kể tộc họ Diệp bây giờ ra sao, chung quy cũng là một trong lục đại tiên tộc như chúng ta. Người tên Diệp Thiên giờ là tộc trưởng tộc họ Diệp, có nghĩa cùng vai vế với tộc trưởng chúng ta, thân phận địa vị đều cao hơn năm người chúng ta”.
“Cho dù trong lòng có coi thường cũng mong các vị mở miệng khách sáo một chút, đừng để người ta đàm tiếu”.
“Hơn nữa, đám người Diệp Nhất tuy cổ hủ nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc. Bọn họ đã đưa Diệp Thiên lên làm tộc trưởng tộc họ Diệp có nghĩa cậu ấy có giá trị và năng lực tương đương!”.
“Người này chắc chắn không đơn giản như các người nghĩ”.
Nói xong, người đàn ông ở trần không quay đầu nhìn về phía ghế khách quý của Thái Sơ Thần Đạo Môn, không để ý đến bốn người kia nữa.
Người đàn ông cầm quạt nhìn ông ta rời đi, ánh mắt hiện lên sự bất mãn.
“Hừ!”, ông ta khịt mũi: “Duẫn Công Minh này đúng là khiến người ta chán ghét!”.
Câu nói này ông ta không nói ra miệng, mà là dùng sức mạnh thần niệm truyền âm. Trừ người đàn ông ở trần đã quay người rời đi, ba người bên cạnh ông ta đều nghe được rõ ràng.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc áo trắng ánh trăng cười nhạt, cũng dùng sức mạnh thần niệm trả lời: “Người ta là người đứng thứ hai trong tộc họ Duẫn, địa vị chỉ thấp hơn Duẫn Tu Tuyệt tộc trưởng tộc họ Duẫn”.
“Mấy năm qua, tộc họ Diệp sa sút, sáu tiên tộc chỉ còn lại năm, nhưng tộc họ Duẫn lại càng ngày càng thịnh vượng, mơ hồ có xu thế đứng đầu tiên tộc, đè cho bốn tiên tộc còn lại không thở nổi. Người ta kiêu căng cũng có vốn liếng mà!”.
Giọng điệu rõ ràng là cực kỳ kiêng dè người đàn ông ở trần, nhưng giữa mi mày lại hiện lên sự bất mãn và đố kị.
Tuy hai người còn lại không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của bọn họ cũng tương tự như vậy, rõ ràng cũng oán hận người đàn ông ở trần đó.
Ngược lại, người đàn ông cầm quạt nháy mắt ra hiệu cho bọn họ, sau đó thần niệm truyền âm lại lọt vào tai ba người.
“Những năm qua, tộc họ Duẫn đúng là phát triển mạnh, nhưng các vị đừng quên ngày tháng tốt đẹp của bọn họ cũng sắp tàn rồi”.
“Đợi người đó đến, đại quân thần thú của người đó cũng sẽ đi theo. Đến lúc đó, cộng thêm sức mạnh của tứ đại tiên tộc chúng ta, một tộc họ Duẫn nho nhỏ trở tay là có thể san bằng!”.
“Bọn họ kiêu căng không được lâu nữa đâu!”.
Ba người nghe vậy đều như nghĩ tới gì đó, mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên dắt theo Lạc Tông Diễm đã đứng ở quảng trường đãi tiệc của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Cậu liếc sang vị trí chủ nhà, mười mấy vị độ kiếp kim tiên của Thái Sơ Thần Đạo Môn đang ngồi nghiêm chỉnh trên đó, lập tức đưa tay ra.
“Lạc Tông Diễm là Thánh nữ đời trước của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Hôm nay, Thái Sơ Thần Đạo Môn các người muốn làm gì bà ấy thì cứ ra tay!”.
“Diệp Lăng Thiên tôi tiếp hết!”.