Giọng nói vang lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó đổ dồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mấy người Hoàng Sí Tuyết cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía chàng trai tóc trắng mình trần kia.
"Tên này đang nói cái gì vậy?".
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất khó tin.
Chàng trai mình trần này gọi Tiêu Thiến Tuyết là nhóc con?
Phải biết rằng Tiêu Thiến Tuyết có xuất thân là phái Hồ Ngọc Nguyệt, thiên phú trác tuyệt, từng gia nhập liên minh võ thuật. Sau khi liên minh võ thuật sáp nhập với đạo trường Thanh Long thì Tiêu Thiến Tuyết liền trở thành một trong những cường giả đỉnh cấp của đạo trường Thanh Long, được coi là người có khả năng chứng đạo cảnh giới nhập thần trước 50 tuổi nhất.
Bình thường, cho dù là mấy người Long Hoàng, Đạm Đài Tô Mộc, Trí Đức cũng không gọi Tiêu Thiến Tuyết là nhóc con, chỉ có Thanh Long lão nhân Lăng Thanh Long là thỉnh thoảng gọi như vậy.
Bây giờ, một chàng trai thoạt nhìn không hơn bọn họ mấy tuổi, không có tu vi, mà dám gọi Tiêu Thiến Tuyết như vậy, bọn họ đều cảm thấy chắc tên này điên rồi.
Trên bầu trời, cơ thể Tiêu Thiến Tuyết run lên, sau đó nhìn xuống dưới, ánh mắt khóa chặt lấy chàng trai mình trần. Còn Hoàng Sí Tuyết thấy thế cũng vội vàng giải thích với Tiêu Thiến Tuyết: "Chị Tiêu, ừm... anh ấy là bạn của bọn em, không hiểu phép lịch sự, thực sự rất xin lỗi".
Cô ta giải thích cũng là vì sợ Tiêu Thiến Tuyết nổi giận, chỉ cần phóng ta chút khí cơ là sẽ nghiền nát chàng trai mình trần không có tu vi này.
Nhưng dường như Tiêu Thiến Tuyết không nghe thấy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm chàng trai mình trần bên dưới. Một lát sau, vành mắt cô ấy đỏ hoe, sâu trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
Mấy người Hoàng Sí Tuyết đều ngẩn người, bọn họ chưa bao giờ thấy Tiêu Thiến Tuyết có vẻ mặt ấm ức như vậy.
Lẽ nào câu nói "nhóc con" của chàng trai mình trần khiến Tiêu Thiến Tuyết có dáng vẻ này?
Hoàng Sí Tuyết thấy thế, đang định nói gì đó, thì Tiêu Thiến Tuyết trên không trung đã cất trường kiếm đi, hạ xuống trước mặt chàng trai.
Sau đó, trong ánh mắt khó tin của mọi người, Tiêu Thiến Tuyết chìa cánh tay ngọc ngà ra, không chút kiêng kị ôm chầm lấy chàng trai.
"Cái tên này, em cứ tưởng anh sẽ không trở về nữa chứ!".
"10 năm rồi, anh có biết không? Đã 10 năm trôi qua!".
Tiêu Thiến Tuyết nghẹn ngào nói, dựa vào vai chàng trai khóc như mưa, giống hệt một cô gái đang chịu ấm ức tủi thân, chỉ muốn phát tiết mọi cảm xúc trong lòng.
Giờ phút này, mấy người Hoàng Sí Tuyết đều há hốc miệng, ngay cả bốn cường giả Trái Đất ở đối diện cũng tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Bọn họ đã bao giờ thấy Tiêu Thiến Tuyết kiếm bá thiên hạ tỏ thái độ giống một cô bé như vậy chứ?
Nhất là cô ấy còn dựa vào một chàng trai mình trần không có tu vi, chẳng khác nào một mỹ nhân tuyệt thế nhào vào lòng một tên ăn mày ven đường, ai dám tin chứ?
Còn chàng trai mình trần lại có chút ngượng ngùng gãi đầu, một lát sau mới ôm nhẹ lấy Tiêu Thiến Tuyết, vỗ vào lưng cô ấy.
"10 năm trôi qua, tính tình của em cũng thay đổi không ít".
Giọng nói của anh có chút trêu chọc.
"Nhưng vóc dáng thì càng ngày càng đẹp, không còn là con nhóc gầy gò ngày xưa nữa".
Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy thế, khuôn mặt vốn tủi thân liền đỏ bừng lên.
"Hừ, sư tỷ nói không sai, tuy hầu hết thời gian anh là chính nhân quân tử, nhưng có những lúc chẳng khác nào dê xồm háo sắc!".
"Bây giờ em đã hiểu tại sao lúc trước anh không có hứng thú với em, chắc là chê em chưa dậy thì, vóc dáng không đẹp chứ gì?".
"Bây giờ bổn tiểu thư phong hoa tuyệt đại, không còn nhược điểm gì, để xem anh còn từ chối kiểu gì!".
Giọng nói hung hãn của Tiêu Thiến Tuyết khiến đám thanh niên như Hoàng Sí Tuyết cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ cô gái yêu kiều xinh đẹp này có phải là Tiêu Thiến Tuyết hay không.
Ai mà ngờ được Du Dương Thần Kiếm Tiêu Thiến Tuyết nổi tiếng thiên hạ còn một mặt như vậy chứ?
Nhất là trong mấy năm nay có không biết bao nhiêu thiên kiêu tuấn kiệt bày tỏ tình cảm với Tiêu Thiến Tuyết, trong đó có cả các cậu chủ của những nhà quyền quý, truyền nhân của các môn phái nổi tiếng, thậm chí là thiên tài của các giáo phái tu tiên lớn mạnh, nhưng tất cả đều bị Tiêu Thiến Tuyết từ chối.
Vậy mà bây giờ, Tiêu Thiến Tuyết lại tỏ thái độ nũng nịu mà chỉ những người yêu nhau mới có với một chàng trai không có tu vi, khiến bọn họ cảm thấy thế giới quan của mình cũng đang sụp đổ.
"Rốt cuộc tên này là ai vậy?".
Hoàng Sí Tuyết biến sắc.
"Lẽ nào chính là người yêu mà chị Tiêu luôn giấu trong lòng? Chính vì anh ta mà chị Tiêu mới từ chối nhiều thiên kiêu tuấn kiệt như vậy?".
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, đồng thời trong lòng cũng càng dấy lên nhiều nghi vấn hơn. Chàng trai này khí tức bình thường, ngoài dung mạo xuất chúng ra thì gần như không còn điểm nào đặc biệt.
Cô ta không hiểu tại sao một người có tu vi mạnh mẽ như Tiêu Thiến Tuyết lại chung tình với chàng trai này như vậy.
Còn ở bên này, chàng trai bị Tiêu Thiến Tuyết chặn họng cũng ho khan một tiếng.
"Em đừng nghe chị em nói bậy!".
Nhìn vẻ mặt quẫn bách của chàng trai, Tiêu Thiến Tuyết lại lấy tay che miệng, khẽ cười thành tiếng, từ một kiếm thủ tuyệt đại biến thành một cô gái ngây thơ thuần khiết.
Ở bên đối phương, Nữ Thần Băng Sương Velix đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Tiêu Thiến Tuyết, lạnh lùng hừ mũi nói: "Tiêu Thiến Tuyết, muốn tình chàng ý thiếp thì cũng phải biết chọn lúc chứ".
"Đứng trước cường giả cảnh giới nhập thần như chị tôi, cộng với ba người cảnh giới thông huyền như chúng tôi mà cô vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, tôi thật khâm phục dũng khí của cô!".
Michelango cũng khẽ cười nói: "Cô Tiêu Thiến Tuyết, tôi biết cô có kiếm đạo vô song, Du Dương Thần Kiếm cũng tung hoành Trái Đất, nhưng chọn lúc này để đùa giỡn với gã trai bao kia thì liệu có coi thường chúng tôi quá không vậy?".
Tất cả bọn họ đều đã sẵn sàng đoạt bảo, chân lực trên người xao động, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Chỉ có Hailey Ince là không nói gì, cô ta đứng trên không trung, ngọn lửa trên người hừng hực, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Cô ta cứ có cảm giác giọng nói của chàng trai này có chút quen thuộc, hình như từng nghe thấy ở đâu đó.
Nhưng đúng lúc này, chàng trai tóc dài xõa vai, che mất nửa khuôn mặt kia, bỗng ngẩng đầu lên nhìn.
"Hailey Ince, 10 năm không gặp, cô vẫn thích đi gây sự như vậy".
"Nơi nào có thị phi là nơi đó có cô, 10 trôi qua cô vẫn chưa yên phận, mà tiếp tục nhằm vào võ giả Hoa Hạ. Xem ra lúc trước tôi còn quá nhân từ với cô!".
Chàng trai vừa dứt lời, một trận gió nhẹ đúng lúc thổi qua, khẽ cuốn mái tóc dài của anh, để lộ khuôn mặt đẹp trai và cương nghị.
Hailey Ince vốn rất bất mãn với những lời dạy dỗ của chàng trai, nhưng cô ta còn chưa mở miệng đã nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Hailey Ince lập tức biến sắc.
"Diệp... Diệp..."
Cô ta chỉ tay vào chàng trai, lời nói kẹt lại ở cổ họng.
Hailey Ince chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía của mình cũng đã bay mất.
Cô ta không ngờ vị sát thần từng tung hoành vô địch Trái Đất, lại xuất hiện trở lại trước mặt mình.