"Trận chiến này nhường tôi được không?".
Tiếng cười sang sảng vang khắp bầu trời, Hoàng Đế ngoảnh sang nhìn, chỉ thấy một thanh niên dung mạo tuấn tú, đứng trên hư không bên cạnh ông ta, khuôn mặt tươi cười.
"Cậu là..."
Hoàng Đế đầu tiên là sửng sốt, sau đó hoàn hồn lại, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Là cậu? Diệp Thiên?".
Tuy bản tôn của ông ta chưa bao giờ gặp Diệp Thiên, nhưng luồng tàn niệm ông ta để lại ở sao Tử Khúc đã từng gặp Diệp Thiên, truyền đạt cho ông ta một số thông tin về cậu.
Hơn nữa ông ta tinh thông thuật Kỳ Môn Độn Giáp, bói quẻ kinh dịch, cũng từng thấy qua dáng vẻ của Diệp Thiên trong lúc diễn giải tương lai.
Là cậu ấy, ông ta vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thiên.
"Là tôi!".
Người đến chính là Diệp Thiên, ánh mắt cậu phóng ta tinh quang, khí tức áp đảo thiên địa, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu đồng thời bung nở.
Vừa nãy khi đánh một quyền với Đông Hoàng Thái Nhất, cậu đã đồng thời khai mở tam hoa tụ đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể, trạng thái này mới có thể địch lại Đông Hoàng Thái Nhất.
"Ha ha".
Hoàng Đế nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lát, bỗng cất tiếng cười lớn, trong mắt bắn ra thần mang xung thiên.
"Đã có lúc tôi từng tưởng tượng cảnh hai ta gặp nhau, nhưng không ngờ lại trong hoàn cảnh này".
"Bây giờ tôi gặp nguy nan, cậu lại bất ngờ xuất hiện, có thể nói là duyên phận không?".
Diệp Thiên mỉm cười, cũng không phủ nhận, chỉ nhìn đám Đông Hoàng Thái Nhất ở bên dưới, và trong số những người này, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắc Ma Yêu Thánh!
Lúc này, Hắc Ma Yêu Thánh cũng nhìn cậu chằm chằm, trong mắt là sự căm thù và lửa giận ngập trời.
"Là thằng nhãi kia? Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?".
Hắc Ma Yêu Thánh nghiến răng nghiến lợi, dường như rít từng chữ qua kẽ răng.
Ông ta vốn trải qua bao nhiêu ngày tháng, khó khăn lắm mới phá được phong ấn rời khỏi núi Vân Vụ, nghĩ rằng có thể sống thoải mái một phen, kết quả vừa lộ mặt đã bị Diệp Thiên đánh cho túi bụi, khiến ông ta phải dùng thuật Huyết Thuẫn để tháo chạy, đại thương nguyên khí.
Tuy mấy ngày nay Đông Hoàng Thái Nhất dùng bí pháp yêu hoàng bổ sung khí huyết đã bị tổn thất cho ông ta, nhưng thực lực của ông ta vẫn không thể trở lại đỉnh phong nhất, bây giờ chỉ có tu vi thánh nhân ngũ phẩm, sao ông ta có thể không căm thù Diệp Thiên cho được?
"Hắc Ma, ông quen cậu ta sao?".
Nhị trưởng lão Yêu Hoàng Điện ở bên cạnh nhìn về phía Hắc Ma Yêu Thánh, nói với vẻ kỳ quái.
Ánh mắt Hắc Ma Yêu Thánh âm trầm, sẵng giọng nói: "Chính cậu ta là người khiến tôi bị thương!".
"Ồ!".
Các thánh nhân của Yêu Hoàng Điện nghe thấy thế đều biến sắc.
Tu vi của Diệp Thiên chỉ là nguyên anh thần phẩm, cho dù thi triển tam hoa tụ đỉnh, nhưng khí tức của cậu vẫn kém cảnh giới thánh nhân quá xa, sao có thể khiến Hắc Ma Yêu Thánh bị thương chứ?
Chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất là đồng tử co lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Ông ta cảm nhận được khí tức của riêng người Trái Đất trên người Diệp Thiên, hơn nữa cậu còn là đầu sỏ khiến Hắc Ma Yêu Thánh bị thương, thân phận của Diệp Thiên đã vượt ngoài dự liệu của ông ta.
"Cậu là đứa con sao trời mới của Trái Đất?".
Nghe thấy câu hỏi của Đông Hoàng Thái Nhất, Diệp Thiên cũng ngoảnh lại nhìn ông ta, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tóe lên tia lửa vô hình.
"Ông chính là Đông Hoàng Thái Nhất?".
Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, năm ngón tay khẽ nắm chặt.
"Tôi nghe nói lúc còn ở Trái Đất, ông từng dùng giết chứng đạo, mở ra một con đường dị loài thông đến vũ trụ. Tôi cũng muốn gặp ông từ lâu rồi".
Tu vi của Đông Hoàng Thái Nhất khiến Diệp Thiên cũng phải cảm thấy kinh ngạc, so với Hắc Ma Yêu Thánh và Đan Thần Tử mà cậu từng giao chiến thì mạnh hơn nhiều. Theo suy đoán của Diệp Thiên, thì cũng tầm thánh nhân bát phẩm đến thánh nhân cửu phẩm.
Tu vi này đã đủ để ngang hàng với các thế lực siêu hạng nhất như Chân Vũ Thánh Môn, Hạo Nhiên Đạo Tông. Từng là đứa con sao trời của Trái Đất, nhưng bây giờ ông ta đã lớn mạnh đến mức vô cùng đáng sợ.
Dù là Hoàng Đế hay Thiên Luân thì vẫn còn kém xa người này.
Ông tổ yêu hoàng thời kỳ thượng cổ của Trái Đất quả nhiên danh bất hư truyền.
"Muốn gặp tôi?".
Đông Hoàng Thái Nhất đanh mắt nhìn Diệp Thiên, khóe miệng nở nụ cười khẩy.
"Nói thật là tôi cũng rất tò mò về đứa con sao trời mới của Trái Đất".
"Dù sao việc dồn khí vận Trái Đất lên người cậu quả thực quá lãng phí. Nếu dồn hết lên người tôi, cho dù là độ kiếp kim tiên, thì tôi cũng chắc chắn lên được trong 500 năm".
"Hôm nay cậu ra tay giúp Hoàng Đế mà không biết đây là tự đâm đầu vào lưới!".
"Khí vận Trái Đất?", Diệp Thiên nghe thấy thế, khẽ cười một tiếng, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cái gọi là khí vận Trái Đất chỉ là tham vọng xa vời, cho dù Đông Hoàng Thái Nhất thực sự giết hết những đứa con sao trời của Trái Đất, thì ông ta vẫn không thể có được toàn bộ khí vận, bởi vì chúa tể của Trái Đất hiện giờ là Diệp Kình Thương.
Ông ấy đưa khí vận Trái Đất cho ai, thì người đó là duy nhất của Trái Đất, suy nghĩ của Đông Hoàng Thái Nhất đúng là quá nực cười.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên chẳng buồn giải thích nhiều với ông ta, từ khi biết những hành vi của Đông Hoàng Thái Nhất, cậu liền biết sớm muộn cũng có ngày cậu và thống lĩnh của tộc yêu hoàng này phải chiến một trận.
Và trận chiến đó chính là hôm nay!
"Đông Hoàng Thái Nhất, nếu ông đã muốn khí vận Trái Đất trên người tôi, thì tới lấy đi".
Dứt lời, cậu vẫy tay với Đông Hoàng Thái Nhất, ý chí chiến đấu trong mắt đã dâng lên hừng hực.
Hoàng Đế ở bên cạnh nghe thấy thế, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt lo lắng, thầm truyền âm nói: "Diệp Thiên, hiện giờ đối phương có nhiều cao thủ, ngoài Đông Hoàng Thái Nhất ra còn có sáu vị trưởng lão của Yêu Hoàng Điện và Hắc Ma Yêu Thánh".
"Lúc này không nên tử chiến, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân mới phải".
"Thoát thân?", Diệp Thiên lắc đầu, ánh mắt mang theo sự ngạo nghễ không chịu lùi bước.
"Nếu đã gặp nhau, thì giải quyết luôn mọi chuyện ở đây đi".
"Ông yên tâm, tôi tự có chừng mực".
Hoàng Đế thấy thái độ kiên quyết của Diệp Thiên, trong lòng chợt động.
"Thôi được rồi, đánh cùng cậu ấy một trận vậy, sinh tử có gì mà phải sợ chứ?".
"Dù sao cậu ấy cũng là người được Diệp Kình Thương chọn".
Năm nghìn năm trước, Diệp Kình Thương đã nói cho Hoàng Đế biết thân phận thực sự của mình, thế nên Hoàng Đế biết Diệp Thiên chắc chắn sẽ là kỳ tài đương thời, nếu không sao lại được Diệp Kình Thương coi trọng chứ?
"Tốt lắm!".
Sát khí dần dâng lên trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất, sau đó ông ta vung tay lên, lầu chuông khổng lồ mấy chục nghìn trượng kia bỗng chốc thu nhỏ, hóa thành một chiếc chuông cổ bằng lòng bàn tay, lơ lửng trên lòng bàn tay ông ta.
Giờ phút này, chuông Đông Hoàng đã trở lại trạng thái nguyên thủy, hợp nhất với Đông Hoàng Thái Nhất, sẵn sàng chiến đấu.
"Mấy người các ông liên thủ cầm chân Hoàng Đế, còn thằng nhãi họ Diệp này giao cho tôi".
Đông Hoàng Thái Nhất cầm chuông Đông Hoàng trong tay, quay đầu lại nhìn các đại năng thánh nhân của Yêu Hoàng Điện, nói.
Những người còn lại lập tức đồng ý, sau đó ai nấy phóng ra chân lực, nhất thời, uy thế của bảy vị thánh nhân bao trùm thiên địa, cả Táng Tiên Đàm cũng trở nên run rẩy. Lúc này, vô số cường giả cũng cảm ứng được động tĩnh ở đây, bắt đầu lao tới.
Hoàng Đế thấy thế, chuẩn bị điều động chín trận pháp đối phó với bảy người, còn Diệp Thiên bất ngờ cất bước, chặn trước mặt Hoàng Đế.
"Ông vừa mới phá phong ấn, tiêu hao cực nhiều, không tiện ra tay!".
"Những người này cứ giao cho tôi!".
Dứt lời, đôi mắt Diệp Thiên lóe lên thần mang, ấn ký hoa sen màu tím ngưng thành hình dạng của Càn Khôn Luyện Thần Ấn.
Sau đó, một luồng ánh sáng bắn từ trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn ra, kết nối với sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên.
"Càn Khôn Luyện Thần Ấn, mở!".
"Trận lên!".
Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, Đông Hoàng Thái Nhất và bảy thánh nhân phía sau ông ta lập tức bị một quầng sáng vạn trượng bao vây, chín thanh kiếm lao từ trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn ra, bay về phía chân trời.
Nhất thời, không gian mấy chục nghìn mét vuông lập tức biến thành kiếm vực dày đặc.
Lần đầu tiên Diệp Thiên tế ra Chân Vũ Trảm Thần Trận!