Hơn nữa nghe Thái Bang Độc Vu nói. Sau lưng bọn họ dường như còn có một nhân vật nào đó rất khủng khiếp và chuẩn bị sẽ tạo ra điều bất lợi đối với nhà họ Diệp. Cậu không biết đêm nay có còn ai lên núi nữa hay không.
Cậu đạp chân xuống đất, mặc kệ tứ đại hung tướng đang bất tỉnh nhân sự và phi như bay về phòng thiền nơi có Thi Tú Vân.
Thi Tú Vân đang ngủ say. Cậu xoay tay và chỉ điểm, một luồng khí xuyên vào giữa trán của Thi Tú Vân và để lại dấu ấn trên đó.
Làm xong, Diệp Thiên mới ung dung đi xuống núi.
Những thứ cậu cần chỉ là sự bình an cho Thi Tú Vân, còn sau lưng Thái Bang Độc Vu là ai, những người đó định làm gì nhà họ Diệp và Diệp Vân Long thì không liên quan gì tới cậu.
Diệp Thiên ngủ trong ký túc xá một đêm. Đến ngày thứ hai thì cậu bị ba người Tề Văn Long đánh thức.
“Diệp Thiên, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, hôm nay có họp lớp!”
Diệp Thiên giả bộ buồn ngủ, bò ra khỏi giường với vẻ không cam chịu.
“Họp lớp gì? Đại học mà cũng cần họp lớp à?”
Ba người Tề Văn Long nhìn nhau, vội vàng giải thích: “Đương nhiên rồi. Mặc dù chúng ta thuộc khoa Kiến trúc cảnh quan nhưng cũng phân lớp, chủ nhiệm lớp chúng ta hôm nay gửi tin vào trong nhóm nói rằng chúng ta tới lớp ở tòa Dật Phu tập trung!”
Lúc này Diệp Thiên mới phản ứng lại và trở nên nghiêm túc. Đây không phải là họp lớp mà chỉ là chủ nhiệm muốn các bạn trong lớp tập trung để mọi người giới thiệu làm quen với nhau mà thôi.
Cậu mặc đại một bộ quần áo thường ngày rồi cùng ba người Tề Văn Long bước ra khỏi cửa.
Sau giấc ngủ, chuyện về Từ Tử Văn vào ngày hôm qua rõ ràng khiến ba người Tề Văn Long phải suy nghĩ. Trên đường đi, Tề Văn Long mở phần chatbox ra nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, cậu biết tại sao tối qua tôi lại giúp Lâm Ngữ Băng không?”
Diệp Thiên nhìn cậu ta và khẽ cười.
“Ngoài việc muốn cưa cô ấy thì còn lý do thứ hai sao?”
“Khụ!”, Tề Văn Long rõ ràng là đã bị Diệp Thiên nói trúng tim đen. Cậu ta giả vờ ho rồi tỏ ra nghiêm túc: “Diệp Thiên, cậu nói có phần hơi thô thiển đấy!”
“Đây là niềm vui được giúp người khác, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà!”
Cậu ta kéo ba người lại gần, nói nhỏ: “Có điều Lâm Ngữ Băng, thật sự là tôi thích cô ấy, đó là một trong những hoa khôi mới của trường đấy!”
“Tôi quyết định, trong tháng này sẽ hạ gục cô ấy, tới khi đó sẽ đưa về Trung Hải làm vợ!”
Cậu ta vỗ ngực, nói đanh thép: “Dù không cưa được Lâm Ngữ Băng thì tôi vẫn còn ở đây bốn năm, ít nhất cũng sẽ cưa được một trong những hoa khôi của trường, như vậy mới xứng với danh hiệu tài tử phong lưu chứ!"
Lý Phong và Vương Triều Hải không khỏi nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Vương Triều Hải đẩy gọng kính, nói với vẻ không tin.
“A Long, cậu có ok không đấy!”
“Trong trường, tôi thấy dễ ra tay nhất là Lâm Ngữ Băng. Nếu như đến cô ấy mà còn không cưa được thì cậu còn hi vọng cưa được người khác á?”
Tề Văn Long khẽ đỏ mặt, tát nhẹ Vương Triều Hải một phát: “Thôi thôi thôi, lắm lời!”
Cậu ta quay qua Diệp Thiên, để lộ nụ cười đểu cáng và sà tới hỏi: “Diệp Thiên, anh em nói thật, trong mười hoa khôi của trường, cậu nhìn trúng ai?”
Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh và xua tay với vẻ nghi ngờ.
“Cái gì mà mười hoa khôi của trường?”
Nghe thấy vậy, cả ba người Tề Văn Long đều khựng lại.
Cậu đạp chân xuống đất, mặc kệ tứ đại hung tướng đang bất tỉnh nhân sự và phi như bay về phòng thiền nơi có Thi Tú Vân.
Thi Tú Vân đang ngủ say. Cậu xoay tay và chỉ điểm, một luồng khí xuyên vào giữa trán của Thi Tú Vân và để lại dấu ấn trên đó.
Làm xong, Diệp Thiên mới ung dung đi xuống núi.
Những thứ cậu cần chỉ là sự bình an cho Thi Tú Vân, còn sau lưng Thái Bang Độc Vu là ai, những người đó định làm gì nhà họ Diệp và Diệp Vân Long thì không liên quan gì tới cậu.
Diệp Thiên ngủ trong ký túc xá một đêm. Đến ngày thứ hai thì cậu bị ba người Tề Văn Long đánh thức.
“Diệp Thiên, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, hôm nay có họp lớp!”
Diệp Thiên giả bộ buồn ngủ, bò ra khỏi giường với vẻ không cam chịu.
“Họp lớp gì? Đại học mà cũng cần họp lớp à?”
Ba người Tề Văn Long nhìn nhau, vội vàng giải thích: “Đương nhiên rồi. Mặc dù chúng ta thuộc khoa Kiến trúc cảnh quan nhưng cũng phân lớp, chủ nhiệm lớp chúng ta hôm nay gửi tin vào trong nhóm nói rằng chúng ta tới lớp ở tòa Dật Phu tập trung!”
Lúc này Diệp Thiên mới phản ứng lại và trở nên nghiêm túc. Đây không phải là họp lớp mà chỉ là chủ nhiệm muốn các bạn trong lớp tập trung để mọi người giới thiệu làm quen với nhau mà thôi.
Cậu mặc đại một bộ quần áo thường ngày rồi cùng ba người Tề Văn Long bước ra khỏi cửa.
Sau giấc ngủ, chuyện về Từ Tử Văn vào ngày hôm qua rõ ràng khiến ba người Tề Văn Long phải suy nghĩ. Trên đường đi, Tề Văn Long mở phần chatbox ra nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, cậu biết tại sao tối qua tôi lại giúp Lâm Ngữ Băng không?”
Diệp Thiên nhìn cậu ta và khẽ cười.
“Ngoài việc muốn cưa cô ấy thì còn lý do thứ hai sao?”
“Khụ!”, Tề Văn Long rõ ràng là đã bị Diệp Thiên nói trúng tim đen. Cậu ta giả vờ ho rồi tỏ ra nghiêm túc: “Diệp Thiên, cậu nói có phần hơi thô thiển đấy!”
“Đây là niềm vui được giúp người khác, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà!”
Cậu ta kéo ba người lại gần, nói nhỏ: “Có điều Lâm Ngữ Băng, thật sự là tôi thích cô ấy, đó là một trong những hoa khôi mới của trường đấy!”
“Tôi quyết định, trong tháng này sẽ hạ gục cô ấy, tới khi đó sẽ đưa về Trung Hải làm vợ!”
Cậu ta vỗ ngực, nói đanh thép: “Dù không cưa được Lâm Ngữ Băng thì tôi vẫn còn ở đây bốn năm, ít nhất cũng sẽ cưa được một trong những hoa khôi của trường, như vậy mới xứng với danh hiệu tài tử phong lưu chứ!"
Lý Phong và Vương Triều Hải không khỏi nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Vương Triều Hải đẩy gọng kính, nói với vẻ không tin.
“A Long, cậu có ok không đấy!”
“Trong trường, tôi thấy dễ ra tay nhất là Lâm Ngữ Băng. Nếu như đến cô ấy mà còn không cưa được thì cậu còn hi vọng cưa được người khác á?”
Tề Văn Long khẽ đỏ mặt, tát nhẹ Vương Triều Hải một phát: “Thôi thôi thôi, lắm lời!”
Cậu ta quay qua Diệp Thiên, để lộ nụ cười đểu cáng và sà tới hỏi: “Diệp Thiên, anh em nói thật, trong mười hoa khôi của trường, cậu nhìn trúng ai?”
Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh và xua tay với vẻ nghi ngờ.
“Cái gì mà mười hoa khôi của trường?”
Nghe thấy vậy, cả ba người Tề Văn Long đều khựng lại.