Người đàn ông trung niên có khuôn mặt lạnh lùng, vô cùng kiêu ngạo, ngay cả Hàn Phong, một nhân vật hàng đầu “hô mưa gọi gió” ở tỉnh Xuyên, trong mắt ông ta dường như cũng chỉ là một người tầm thường, thậm chí ông ta còn chả thèm để ý.
Tuy nhiên, Hàn Phong ở bên cạnh lại cúi mình cười lấy lòng, đứng ở tư thế “mời”.
Có vẻ như người này chính là nhân vật được bọn họ gọi là bậc thầy Trung Y, Trần Sư Hành.
“Dược sư Trần, tình trạng của bố tôi hết sức nguy hiểm, xin anh hãy giúp đỡ!”.
Hàn Phong vô cùng kính nể Trần Sư Hành, giọng nói còn xen lẫn vẻ khẩn cầu.
“Yên tâm đi, Trần Sư Hành tôi đã xuống núi, chắc chắn sẽ thành công, nhưng nhà họ Hàn anh phải chuẩn bị đầy đủ những gì tôi cần!”.
Trần Sư Hành nói với giọng điệu bề trên, gật đầu.
Hàn Phong nghe thấy lời này, gương mặt thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng lại nghĩ đến tính mạng bố mình nguy kịch, cuối cùng cũng đành đồng ý.
Hai người họ đang đi ngang qua cửa chính của phòng khách, bỗng Diệp Thiên cất bước, chắn trước Hàn Phong.
“Cậu Diệp?”.
Hàn Phong hơi ngỡ ngàng.
“Chú Hàn!”.
Hai mắt Diệp Thiên sáng như sao, nhìn về phía Trần Sư Hành.
“Tôi đã xem qua bệnh của bố chú, ông dược sư Trần này, không thể chữa khỏi!”.
“Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, nhưng tôi muốn nhà họ Hàn của chú đồng ý với tôi một điều kiện, thế nào?”.
Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng, Trần Sư Hành ở bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Thiên.
“Thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch kia, cậu nói gì vậy?”.
“Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia, cậu nói gì vậy?”.
Trần Sư Hành mặt lạnh như băng, gằn giọng nói.
Một đời làm dược sư của Trần Sư Hành đã chữa khỏi tận gốc nhiều bệnh nan y, có thể nói ông ta chính là bậc thầy Trung Y danh xứng với thực của tỉnh Xuyên, ngoài sư phụ của ông ta ra, thì không ai có thể đánh bại được ông ta.
Ở tỉnh Xuyên này, ai nhìn thấy ông ta cũng kính nể, ngay cả gia chủ nhà họ Hàn số một tỉnh Xuyên cũng phải cúi mình chào, mỉm cười nịnh hót ông ta, vậy mà lúc này lại có một thanh niên chui từ đâu ra, nói ông ta không chữa được cho Hàn Đạo Nho?
“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, ông có cần tức giận vậy không?”.
Tuy nhiên, Hàn Phong ở bên cạnh lại cúi mình cười lấy lòng, đứng ở tư thế “mời”.
Có vẻ như người này chính là nhân vật được bọn họ gọi là bậc thầy Trung Y, Trần Sư Hành.
“Dược sư Trần, tình trạng của bố tôi hết sức nguy hiểm, xin anh hãy giúp đỡ!”.
Hàn Phong vô cùng kính nể Trần Sư Hành, giọng nói còn xen lẫn vẻ khẩn cầu.
“Yên tâm đi, Trần Sư Hành tôi đã xuống núi, chắc chắn sẽ thành công, nhưng nhà họ Hàn anh phải chuẩn bị đầy đủ những gì tôi cần!”.
Trần Sư Hành nói với giọng điệu bề trên, gật đầu.
Hàn Phong nghe thấy lời này, gương mặt thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng lại nghĩ đến tính mạng bố mình nguy kịch, cuối cùng cũng đành đồng ý.
Hai người họ đang đi ngang qua cửa chính của phòng khách, bỗng Diệp Thiên cất bước, chắn trước Hàn Phong.
“Cậu Diệp?”.
Hàn Phong hơi ngỡ ngàng.
“Chú Hàn!”.
Hai mắt Diệp Thiên sáng như sao, nhìn về phía Trần Sư Hành.
“Tôi đã xem qua bệnh của bố chú, ông dược sư Trần này, không thể chữa khỏi!”.
“Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, nhưng tôi muốn nhà họ Hàn của chú đồng ý với tôi một điều kiện, thế nào?”.
Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng, Trần Sư Hành ở bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Thiên.
“Thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch kia, cậu nói gì vậy?”.
“Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia, cậu nói gì vậy?”.
Trần Sư Hành mặt lạnh như băng, gằn giọng nói.
Một đời làm dược sư của Trần Sư Hành đã chữa khỏi tận gốc nhiều bệnh nan y, có thể nói ông ta chính là bậc thầy Trung Y danh xứng với thực của tỉnh Xuyên, ngoài sư phụ của ông ta ra, thì không ai có thể đánh bại được ông ta.
Ở tỉnh Xuyên này, ai nhìn thấy ông ta cũng kính nể, ngay cả gia chủ nhà họ Hàn số một tỉnh Xuyên cũng phải cúi mình chào, mỉm cười nịnh hót ông ta, vậy mà lúc này lại có một thanh niên chui từ đâu ra, nói ông ta không chữa được cho Hàn Đạo Nho?
“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, ông có cần tức giận vậy không?”.