Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bốp!”.

Giữa bầu trời vang lên âm thanh trầm đục, một luồng sóng sức mạnh lập tức nổ tung, giáng từ trên trời xuống mặt đất với khí thế như chẻ tre.

“Ầm ầm ầm!”.

Mặt đất rắn chắc được làm từ vật liệu đặc biệt của cung điện hiền giả lập tức vỡ nát, kéo dài hơn một nghìn mét. Những nơi nó đi qua như bị cơn bão cấp 20 quét qua, vô cùng tan hoang.

Nếu không nhờ Lục Tông Đình và Liễu Trường Thanh đã quy hàng Diệp Thiên kịp thời bảo vệ Âu Nhã Nhược, đưa cô ta ra nơi cách đó mấy nghìn mét, thì sợ là lúc này Âu Nhã Nhược đã bị dư sóng sức mạnh đáng sợ nghiền thành mảnh vụn rồi.

Còn ở phía chân trời, bóng dáng của Diệp Thiên bay ngược ra phía sau như một quả đạn pháo, để lại một vệt khí dài trong không trung. Sóng khí dưới chân cậu không ngừng nổ tung, kình lực bị cậu dồn xuống dưới chân, để lại từng cái hố sâu hơn mười trượng trong quãng đường mấy trăm mét bên dưới.

Diệp Thiên lùi lại gần nghìn mét mới ổn định cơ thể, trên cánh tay cậu truyền tới cảm giác hơi tê dại.

Cậu cúi xuống nhìn, chỉ thấy má ngoài cánh tay, chỗ vừa nãy bị Duẫn Trung Lương đánh trúng hiện lên một chưởng ấn lõm hẳn xuống. Mấy mạch máu gần nhất đã vỡ tung, rỉ ra máu tươi.

Phải biết rằng, tuy chưa khởi động Phệ Thiên Trường Sinh Thể, nhưng thân xác của Diệp Thiên cũng mạnh đến mức khó tin, cho dù là một kích toàn lực của thần anh cửu biến thì cậu cũng có thể đỡ được ngon lành. Cho dù là hóa thần bình thường thì e là cũng không thể dễ dàng phá vỡ lớp phòng ngự của cậu.

Nhưng Duẫn Trung Lương chỉ tùy tiện đấm một cái đã khiến mạch máu ở cánh tay cậu bị vỡ, sức mạnh của hắn quả thực khó mà tưởng tượng.

Nhất là vừa rồi Diệp Thiên không hề cảm nhận được chút dao động chân lực nào, hiển nhiên cú đấm này của Duẫn Trung Lương chỉ dùng sức mạnh thân xác thuần túy. Người này còn là một người tu tiên chuyên tu thân xác?

“Thú vị đấy!”.

Máu tươi trên cánh tay Diệp Thiên nhanh chóng đông lại, miệng vết thương kết vảy với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, đôi mắt cậu cũng ánh lên ý cười.

Vốn tưởng rằng sau khi luyện hóa được linh hồn của Tiêu Thiên Thần thì khó mà tìm được đối thủ ở dải Ngân Hà, không ngờ lại lòi ra một Duẫn Trung Lương.

Chỉ một cú đấm này, Diệp Thiên đã cảm nhận được sự áp bức cực kì lớn. Cậu có dự cảm người này chắc chắn là đối thủ mạnh nhất của cậu ở dải Ngân Hà hiện giờ!

Những người đang đứng xem đều cảm thấy trong lòng sợ hãi, cảnh tượng Diệp Thiên san bằng bốn thần anh bát biến lúc vừa rồi vẫn còn hằn sâu trong đầu óc họ. Nhưng bây giờ Duẫn Trung Lương vừa ra tay đã đánh Diệp Thiên phải lùi lại nghìn mét. Cảm giác chấn động do sự chênh lệch trước sau thực sự quá lớn.

Trong lòng bọn họ ngoài sợ hãi còn mang theo ba phần mong chờ, bởi vì có lẽ hôm nay trên sao Tử Khúc này sẽ diễn ra trận chiến mạnh nhất trong lịch sử dải Ngân Hà, vượt xa trận chiến giữa Dương Diệt Sinh và Hoàng Đế năm đó.

Điều quan trọng nhất là bọn họ có vinh hạnh trở thành chứng nhân của trận chiến này.

Duẫn Trung Lương chỉ đánh ra một quyền nhưng không truy kích, mà chắp tay đứng giữa không trung, ánh mắt bình thản nói: “Diệp Lăng Thiên, chắc là cú đấm này đã khiến cậu ngộ ra một số thứ”!.

“Tôi không có lý do bắt buộc phải ra tay, những lời tôi nói trước đó vẫn có hiệu lực. Chỉ cần cậu bỏ qua cho Lệ Tà, chúng tôi sẽ dẫn người rút khỏi khu vực phía đông, không bao giờ đặt chân đến khu vực trung tâm nữa”.

“Thế nào?”.

Nhìn Duẫn Trung Lương tràn đầy tự tin giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay, Diệp Thiên khẽ cười.

“Tôi đã nói rồi, anh không bảo vệ được ông ta đâu!”.

“Dám ngăn cản tôi thì tôi sẽ giết luôn cả anh!”.

Máu chiến đấu đã sục sôi trong người, Diệp Thiên xoay cần cổ, khớp xương toàn thân vang lên tiếng răng rắc giòn tan, ánh mắt hừng hực ý chí chiến đấu.

Thấy Diệp Thiên cố chấp như vậy, ánh mắt Duẫn Trung Lương hiện lên một tia sát ý.

“Đồ cứng đầu ngoan cố!”.

Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên như nhìn một con kiến.

Còn Diệp Thiên, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu cùng hiện ra, ba luồng sức mạnh đều tăng lên đỉnh điểm. Sức mạnh thần niệm còn hóa thành một tấm lưới lớn vô hình, bao trùm toàn bộ phạm vi hơn chục nghìn dặm.

Đúng lúc cậu chuẩn bị ra tay, thì trong đầu bỗng vang lên một giọng nói, là Lạc Tông Diễm.

“Nhóc con, đừng vội ra tay!”.

“Tôi nhận ra một luồng khí tức cực kì quen thuộc trên người người này, tôi không thể xác định được đó là gì, nhưng chắc chắn lai lịch của cậu ta không hề tầm thường!”.

“Nếu chiến đấu thì phải hết sức cẩn thận, tốt nhất hãy sử dụng toàn bộ thủ đoạn, trấn áp cậu ta không ngóc được đầu dậy!”.

Lời nói của Lạc Tông Diễm khiến Diệp Thiên vô cùng sửng sốt, bước chân cũng chậm lại.

Trên người Duẫn Trung Lương có dao động khiến Lạc Tông Diễm cảm thấy quen thuộc sao?

Phải biết rằng Lạc Tông Diễm là đại năng cường giả đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà, tuy không có khí phách khủng khiếp như Diệp Kình Thương, nhưng chắc chắn thực lực cũng được coi là nhất đẳng trong thế giới trung tâm Ngân Hà.

Dao động có thể khiến bà ấy cảm thấy quen thuộc thì rất có khả năng cũng đến từ nơi đó. Lẽ nào thanh niên nho nhã trước mặt này là người từ thế giới trung tâm Ngân Hà đến dải Ngân Hà?

Trong chớp mắt, Diệp Thiên còn định thăm dò tâm tư một phen, thu phục triệt để. Cậu thở hắt một tiếng, ánh sáng xanh tím trên người tỏa ra.

Phệ Thiên Trường Sinh Thể, mở!

Cảm nhận được sự thay đổi kì lạ trên người Diệp Thiên, cuối cùng Duẫn Trung Lương cũng biến sắc. Ngay sau đó, bóng dáng của hắn lại biến mất một cách quỷ dị.

Di chuyển tức thời!

Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở sau lưng Diệp Thiên, nắm tay siết chặt, đánh mạnh vào giữa lưng cậu, vẫn không dùng chút thủ đoạn hoa mĩ nào, mà chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh thân xác.

Chỉ là lần này, sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên đã được triển khai, vạn sự vạn vật xung quanh đều nằm trong sự khống chế của cậu. Tuy tốc độ di chuyển tức thời rất nhanh, nhưng có sức mạnh thần niệm gia trì, cậu vẫn có thời gian để phản ứng.

Trong chớp mắt Duẫn Trung Lương ra quyền, cậu lập tức xoay người lại nhìn, cũng tung một quyền ra.

“Bốp!”.

Nắm đấm của hai người va chạm trực diện, hư không lập tức tóe ra tia lửa năng lượng, khiến không gian trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh đều sụp đổ, biến thành một dải tối đen.

Sau đó, cơ thể của hai người đều run bắn lên, lùi lại phía sau.

Duẫn Trung Lương giẫm chân liên tiếp xuống hư không, lùi lại mười bước. Nhìn lại Diệp Thiên, cậu chỉ lùi lại ba bước.

“Cái gì?”.

Đôi mắt Duẫn Trung Lương đanh lại, trong lòng dâng lên cảm giác kinh hãi.

Họ tộc của hắn chủ yếu tu sức mạnh thân xác, trong bảng xếp hạng trăm đạo thể lớn của vũ trụ, họ tộc của hắn đã thu thập được sáu trong số tốp ba mươi đạo thể tiên thiên, trong đó còn có một đạo thể xếp thứ mười ba, cực kì gần với đạo thể trường sinh nằm trong tốp mười.

Từ đây có thể thấy họ tộc của hắn coi trọng việc tu luyện thân xác đến mức nào. Tuy hắn không được coi là người nổi bật nhất trong họ tộc, nhưng cũng được coi là đứng trên ranh giới của thiên tài.

Cho dù tu vi của hắn hiện giờ không bằng một phần mười lúc cường thịnh nhất, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ một thằng oắt chỉ có tu vi nguyên anh nhất phẩm lại có thể dùng thân xác khiến hắn phải chấn động lùi lại, rồi chiếm thế thượng phong.

Hắn đanh mắt nhìn ánh sáng xanh tím trên người Diệp Thiên, cảm nhận được khí tức sức mạnh Diệp Thiên để lại trên nắm đấm của mình, trong lòng bỗng giật thót lên.

“Đây là… khí tức của đạo thể trường sinh? Thằng nhãi này đã tu thành đạo thể trường sinh?”.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên lập tức trở nên tham lam và nóng rực.

Hắn cứ tưởng rằng cả đời mình e rằng không thể trở lại đỉnh phong do bị thương đến căn cơ thân xác, nhưng bây giờ, hi vọng đang ở ngay trước mặt hắn.

Lúc này, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là đánh bại Diệp Thiên, bóp nát linh hồn cậu, sau đó chiếm đoạt thân xác của cậu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK