“……”
Tiếng khóc thê lương dài không dứt ấy của Giang Yến Cảnh khiến cho cả căn phòng khách của căn hộ trong khu chung cư trở nên vô cùng khó nói.
Vu Phùng Cửu ngồi dựa lưng ở trên ghế, một chân anh bó bột được đặt ở trên một chiếc ghế khác nhỏ hơn, kê bên dưới còn có một chiếc gối ngủ, cánh tay phải của anh cũng bị gãy, hiện đang treo ở trước ngực.
Trên trán anh và từ dưới cằm đổ xuống đều cuốn những mảnh băng gạc màu trắng, xung quanh người còn có một số những vết bầm hoặc chỗ da bị xây xát chảy ít máu nhỏ.
Vu Phùng Cửu híp mắt nhìn Giang Yến Cảnh khóc muốn thấy bà nội ở bên cạnh, khuôn mặt hờ hững nói.
“Tôi mới là người bị thương cơ mà? Tại sao cậu lại khóc như thể chính mình mới là người vừa gặp tai nạn ấy nhỉ?”
Đột nhiên Giang Yến Cảnh vùng phắt dậy rồi hét lớn vào mặt anh, đôi mắt mở trợn lên.
“CÁNH TAY PHẢI!!!”
“???”
“CÁNH TAY PHẢI!!! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Cánh tay phải bị thương rồi thì cậu làm việc kiểu gì??? Tôi còn đang định nhờ cậu làm giùm mình mấy chuyên mục của Hiểu Tinh Cư vậy mà tại sao cậu lại khiến cho cánh tay phải bị thương cơ chứ? Đồ khốn!”
Đuôi lông mày của Vu Phùng Cửu giần giật, có cảm giác như bầu không khí ở xung quanh anh tối đi vài phần so với những nơi khác.
“… Tôi thuận cả hai tay.”
“Ế? Ồ… Thế, thế thì được.”
Giang Yến Cảnh thở phù một hơi cứ như trút đi được những gánh nặng trong lòng, ngồi lại xuống dưới ghế phòng khách.
Chẳng có ai hiểu được đâu, lúc biết tin Vu Phùng Cửu bị người ta đâm đến nỗi phải nhập viện, anh ta đã phải phóng như bay ngay lập tức đến phòng điều trị của anh, bỏ cả một cuộc họp còn đang dang dở.
Lúc nghe bác sĩ qua điện thoại nói: “Bị xe tông bay xa ba mét, sắp chết đến nơi rồi”, anh ta suýt nữa đã khóc rồi nằm ăn vạ ở trước cổng bệnh viện luôn.
Ấy thế mà lúc bước vào trong phòng bệnh, đập vào mắt của Giang Yến Cảnh là một Vu Phùng Cửu đang thản nhiên ngồi ở trên giường bệnh, cơ thể lành lặn không bớt mất một miếng thịt nào theo như lời mà vị bác sĩ kia đã nói.
Không những vậy, anh còn giành lấy cuộn băng y tế để tự băng bó cho mình bởi vì thấy cô y tá mới vào làm kia cuốn ẩu quá.
Chít tịt! Tên bác sĩ nào nói ác mồm thế nhở?
Giang Yến Cảnh nhìn Vu Phùng Cửu vẫn còn dư sức để sinh hoạt bình thường lắm thì chỉ biết thở dài, lấy một chiếc xe lăn đẩy qua rồi đỡ anh ngồi lên trên đó.
“Ê! Con sâu nhà cậu đã biết cậu bị xe tông chưa?”
“Em ấy chưa. Mà đừng có gọi em ấy là con sâu này con sâu kia nữa, tát chết bây giờ.”
“Ê này! Tôi chỉ gọi theo đúng biệt danh mà ai đó đã đặt cho cô ấy thôi mà? Con sâu bé nhỏ đáng yêu của anh đâu nhở? Con sâu khoét tim khoét não rồi chui vào trong lòng anh mà ngủ ấy.” =)))))
“Giang Yến Cảnh…!”
Cạch…
Bất chợt cánh cửa nhà đột ngột bị ai đó mở ra khiến cho cả hai người bên trong đều giật mình thon thót mà cùng ngoái đầu nhìn ra, đập vào trong mắt họ chính là Hướng Đường Nghi.
Vì cô đang cúi gằm đầu xuống đất nên những sợi tóc mái đã che đi gần hết nửa khuôn mặt của cô rồi, chỉ chừa ra khuôn miệng đang mím chặt vào nhau.
Mồ hôi từ trên cổ chảy ra nhễ nhại khắp cả người, chiếc ba lô đi học cũng đã bị trễ hẳn sang một bên vai.
Quần áo cô xộc xệch, giống như đã phải chạy đi đâu đó một cách rất vội vã vậy.
Anh tưởng giờ này cô đang phải ở trên giảng đường chứ?
“Tiểu Nghi…”
Vu Phùng Cửu hoảng hốt nhìn cô, anh muốn đứng lên để đỡ lấy chiếc cặp đeo trên lưng cô nhưng lại nhân ra một bên chân của mình đang phải bó bột, đành phải khều tay Giang Yến Cảnh.
Anh ta biết ý của anh là đến lấy ba lô xuống hộ cô nhưng có chết anh ta cũng không làm đâu! Hướng Đường Nghi đáng sợ lắm!
Nhưng trước đôi mắt đầy hăm dọa của Vu Phùng Cửu, Giang Yến Cảnh chỉ có thể nuốt nước bọt, run rẩy tiến về phía Hướng Đường Nghi.
“Chị, chị dâu à… Để em cầm cặp hộ chị…”.
Truyện đề cử: Chiếm Hữu
Hướng Đường Nghi nghiêng đầu nhìn anh ta, ngay lập tức Giang Yến Cảnh đã sợ đến trắng bệch mặt mày, miệng há ra giống hệt như bức danh họa “The Scream” của Edvard Munch.
Cô chỉ nhìn anh ta một lát rồi lại quay đầu đi, chiếc cặp sách thả rơi ở trên sàn, chậm rãi tiến về phía Vu Phùng Cửu.
Anh lắp ba lắp bắp nhìn một luồng ám khí từ cô đang dần dần lan tới chỗ mình, liếc mắt ra sau thì nhìn thấy Giang Yến Cảnh đang làm ra kí hiệu: Tôi sẽ chuẩn bị phong bì thăm viếng cậu.
Cái gì vậy trời?
“Tiểu Nghi, Tiểu Nghi à…”
“Tại sao vậy?...”
Hướng Đường Nghi bây giờ mới ngẩng mặt lên, từ đôi mắt cô rơi xuống một giọt nước mắt.
“Tại sao lại bắt anh ấy phải liên tục nhận những thương tích trên cơ thể vì tôi? Tại sao vậy? Nếu như ông trời có thật, vậy thì tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy? Kẻ đáng ra phải nhận hết tất cả những hình phạt phải là Kiểu Uyển Viên cơ chứ?”
Vu Phùng Cửu hoang mang nhìn Hướng Đường Nghi, không biết có phải cô đang nói chuyện với mình không, chỉ thấy cô bất chợt quỳ xuống dưới chân anh rồi lấy từ trong cặp ra một sợi dây thừng, cột nó vào chỗ cổ chân lành lặn, ở đầu dây còn lại thì buộc với một viên gạch.
Trong khi cả anh và Giang Yến Cảnh còn đang ngờ nghệch chưa hiểu cô đang định làm gì thì đã thấy Hướng Đường Nghi đứng lên, đẩy chiếc xe của anh ra bên ngoài bể bơi của ban công.
Không một lời nói trước, cô đã hất chiếc xe lăn đẩy ngã anh nằm vào trong một cái phao có ở trong bể bơi!
Vu Phùng Cửu & Giang Yến Cảnh:!!!
Cô làm cái quái gì vậy?!!
Hướng Đường Nghi phớt lờ những ánh mắt kinh hãi của cả hai người họ, đẩy phao anh ra xa rồi ném cục gạch ấy xuông dưới nước, coi nó như một cái neo thuyền cố định để không cho anh tiếp cận được với bờ.
“Em biết Kiều Uyển Viên ở đâu. Đợi em ở nhà, một lát nữa em sẽ về ngay.”
“Em đi tìm Kiều Uyển Viên?! Để làm gì vậy?”
Vu Phùng Cửu thì không biết nhưng Hướng Đường Nghi chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng biết kẻ nào là người đứng ở sau vụ tai nạn ấy.
Cảnh sát cuối cùng cũng đã tìm ra được chiếc xe tải gây án đang bị vứt bỏ lại ở trong một bãi tập chung phế liệu của thành phố, đặc biệt, biển số xe của nó có ghi: **6H15M.
Tương ứng với số giờ: Sáu giờ mười lăm phút trên mảnh giấy kì lạ mà Kiều Uyển Viên gửi tới cho cô hôm nọ.
Không phải cô ta làm thì là ai?
“Đòi nợ.”
Hướng Đường Nghi nói ra câu nói ấy với một khuôn mặt hờ hững đến lạnh tanh. Cô biết trước phản ứng của Vu Phùng Cửu sẽ là ngay lập tức ngăn cản nhưng anh vì đang gãy một tay một chân nên cố thế nào cũng không thể bơi được vào bờ.
“Ngồi yên đấy. Nếu anh mà dám bước lên bờ, em sẽ bẻ gãy nốt chân còn lại của anh rồi bỏ đi biệt tích. Đây là cuyện riêng của ả và em.”
Đôi mắt đen thẳm của cô không một chút dao động như cho anh biết rằng cô đang không hề nói đùa. Dứt câu, Hướng Đường Nghi xoay lưng bước ra khỏi căn hộ, bỏ mặc ở sau lưng là những tiếng gọi vội vã của Vu Phùng Cửu.
Nhìn cô dứt khoát rời đi, anh chỉ có thể thở dốc rồi đau đầu day day hai vùng thái dương.
Giang Yến Cảnh đứng lặng thinh ở một góc nãy giờ, mãi mới có thể nuốt nước bọt xuống một cách khó khăn rồi sau đó nói với Vu Phùng Cửu.
“Cần tôi giúp cậu không?”
“Nếu như cậu muốn tôi mất luôn cả một bên chân và mất luôn cả vợ thì cứ việc.”
“… Thế thôi.”