Hướng Đường Nghi bị dồn lên thân cây, khuôn mặt vì hơi thở của anh mà bị hun cho ửng đỏ.
Cô quá yếu ớt, đôi cánh tay gầy gò áp lên ngực anh muốn đẩy ra nhưng không thể, ngược lại, càng bị anh chèn ép về đằng sau.
Cô không thể thở được, tiếng khóc ngắc ngứ đều bị anh nuốt vào.
Đến khi cô nghi ngờ có phải là anh đang định giết chết cô thật không thì lúc đó Vu Phùng Cửu mới thả cô ra.
Đang bị bóp cổ đẩy lên cao, đột ngột bị thả xuống, Hướng Đường Nghi lập tức ngã chúi xuống dưới đất.
Một cú thả không hề có tình thương nào, phải rồi, cô đang ngã đập đầu vào đất đó.
Nửa khuôn mặt tiếp xúc vào mặt đất đúng là một loại cảm giác chẳng thoải mái chút nào.
Hướng Đường Nghi đau điếng, đầu óc ong ong như có cả hàng nghìn con công trùng đang bay dè dè ở trong đầu cô.
Mép miệng cảm thấy nhớp nháp, nếm ra mới biết đó là máu. Cô bị Vu Phùng Cửu cắn rách cả môi rồi.
“A… Khụ! Khụ! Khụ! Ặc…!”
Khí quản đột ngột được khơi thông, Hướng Đường Nghi lập tức tham lam hít vào một hơi sâu, không may bị sặc, ho ra xù xụ.
Cổ họng cô cay rát, chỉ sợ là ho luôn ra cả máu tươi.
Vu Phùng Cửu thở dốc, anh đứng từ trên cao nhìn xuống thân thể gầy yếu của người con gái đang bò trườn trên đất, khổ sở với cơn đau, trong lòng có một sự thỏa mãn được dấy lên.
Anh ngồi xổm xuống, cầm lấy sau gáy cô nhấc lên.
Hướng Đường Nghi bị bất ngờ nên sợ hãi hét lên, lại bị anh hôn thêm lần nữa.
Rất may, lần thứ hai anh chỉ hôn ngoài môi mà thôi. Nếu không thì cô sẽ chết thật đấy.
“Nghe này.” Vu Phùng Cửu quệt tay lên cánh môi be bét máu của Hướng Đường Nghi, cố tình nhấn mạnh vào vết thương của cô: “Cô không phải là con gái của căn nhà này.”
“Mẹ cô đã biết là cô bị lộ rồi chưa?”
Vu Phùng Cửu nhìn vào sắc mặt ngờ nghệch của Hướng Đường Nghi, đoán chắc là chưa.
“Mẹ cô chưa biết nhưng tôi thì nói cho cô biết rồi đấy. Nói lại xem, cô là em gái tôi?”
Ánh mắt của anh quá mức hung ác, Hướng Đường Nghi sợ đến hít thở không thông. Không biết là do nhiệt độ trong rừng vốn đã lạnh hay là gì, nhưng hiện tại cả thân người cô đang phát run cả lên.
Mồ hôi nhễ nhại, lấm tấm trên đôi gò má vẫn còn đang đỏ bừng vì vừa trải qua một khoảng thời gian thiếu dưỡng khí.
Cô không biết mình nên trả lời thế nào, trong đầu cô là hàng loạt những ý nghĩ tối tăm.
Anh biết rồi… Sự giả dối của cô và Hướng Mãn Thanh đã bị bại lộ. Nếu thế thì rất nhanh sau đó, cả hai sẽ bị đuổi đi, rồi sau đó…
Hướng Đường Nghi nhớ lại địa ngục khi xưa lúc cô sống cùng với Hướng Mãn Thanh, nhớ lại lời đe dọa của bà ta trong những ngày trước khi đến Vu gia, trong lồng ngực nhói lên như có cái đục đâm sâu vào tim.
Không! Cô không muốn quay về! Cô không muốn chết!
Cô thà sống một mình ở trong căn nhà kho bụi bặm và tồi tàn, sáng sớm được ra ngoài vườn chơi vẩn vơ còn hơn là quay về khu ổ chuột khi đó, sống chung trong một mái nhà sập sệ với Hướng Mãn Thanh!
Sau khi bị đuổi đi, cô sẽ bị bà ta giết thật mất!
Hướng Đường Nghi xanh mặt, đôi mắt ướt nhòe khiến cho cô không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì nữa.
Viền mắt đỏ máu từ khi nào, trông cô bây giờ đáng thương và thảm hại như một con chuột bị rơi ướt xuống sông vậy.
Cô lập cập, mấp máy môi.
“Xin anh… Xin anh đừng nói cho bà ấy biết…”
Vu Phùng Cửu nhìn cô như vậy, trong lòng cũng chẳng có một chút thương xót nào. Cánh tay đang bóp sau gáy cô khẽ mân mê lên lớp da trắng nõn như trứng gà, xoa cho đỏ một mảng lớn.
“Tại sao tôi lại phải nghe lời cô?”
“Em xin anh… Em sẽ làm mọi thứ… Nhưng chỉ xin anh… Đừng nói, đừng nói cho bà ấy biết… Em sẽ chết mất…”
“Cô sẽ làm mọi thứ?”
Hướng Đường Nghi có chút chần chờ, nhưng về sau, cô vẫn khe khẽ gật đầu.
Dường như đã đạt được mục đích, lúc này Vu Phùng Cửu mới buông gáy cô ra mà đứng dậy, anh xoay lưng rời đi, mặc kệ Hướng Đường Nghi sau anh đang vật vã vì không thể đứng dậy được.
“Tối nay ăn cơm xong, đợi mọi người đi hết thì lên thư phòng của tôi.”
“Có chuyện cho cô đấy.”
Bước chân đang đi của Vu Phùng Cửu chợt dừng lại, anh xoay đầu, chất giọng trầm thấp tựa như tiếng nói của ác ma.
“Cô nên biết điều, đừng có bao giờ gọi tôi là anh của cô. Cô chỉ là một đứa con bị bỏ rơi do Hướng Mãn Thanh nhặt về mà thôi.”
Đến cả chuyện cô và Hướng Mãn Thanh không cùng chung huyết thống, anh cũng biết luôn sao?
Hướng Đường Nghi nằm sõng soài trên mặt đất ẩm lạnh trong rừng, nhìn bóng lưng tráng kiện của anh đang dần rời đi, nước mắt bên khóe mi không kìm được lại bắt đầu nhỏ giọt thành dòng.
Không xong rồi… Cô có cảm giác là mình đã nói một điều gì đó rất ngu xuẩn rồi.
Đáng lẽ ra, vào khoảnh khắc bị anh dồn vào ngõ cụt ấy, cô nên phải cắn lưỡi tự sát luôn.
Tại sao lại dại dột đến nỗi mà nói sẽ làm mọi thứ cho anh chứ?
Điều đó có khác nào bán cả mạng sống cho anh đâu?
Đi theo Vu Phùng Cửu hay quay về sống với Hướng Mãn Thanh, đều chết như nhau cả.
Mãi sau một khoảng thời gian nằm lại ở trong rừng, Hướng Đường Nghi cuối cùng cũng có thể lấy lại được một chút sức lực mà loạng choạng chống người đứng lên, thất thểu rời khỏi khu rừng.
Cô về lại căn nhà kho, đang trong cơn mê man, chợt cô nhìn thấy Phan Lưu từ xa chạy vội về phía cô.
Cậu đang định lại cười nói với Hướng Đường Nghi, lại sửng sốt phát hiện môi cô đang chảy rất nhiều máu.
“Đường Nghi! Môi cậu… môi cậu…?!”
“Không, không có gì…” Hướng Đường Nghi giật mình, lùi ra sau một bước, cười xòa với Phan Lưu: “Tôi đi đứng không cẩn thận, không may ngã vập mồm xuống đất mà thôi. Không sao, không sao cả.”
Cô lảng tránh Phan Lưu, vội vã chạy về lại căn nhà kho.
Phan Lưu không kịp giữ cô lại, chỉ có thể đứng đó mà thẫn thờ nhìn bóng dáng nhỏ bé đang chạy vụt đi mất.
Trong lòng cậu đột nhiên xuất hiện một nỗi bất an. Cậu không hề mong muốn suy đoán trong đầu mình là thật chút nào.
Vết rách trên môi của Hướng Đường Nghi nhìn giống như bị cắn hơn là ngã. Mà vừa nãy, lúc đang ngồi chờ cô ở bên cạnh căn nhà kho, cậu ta thấy Vu Phùng Cửu bước ra từ khu rừng trước một khoảng thời gian, rồi sau đó là Hướng Đường Nghi trong bộ dáng mệt mỏi bước ra ngoài.
Giữa bọn họ… đang là mối quan hệ gì vậy?