Nó cảm giác cả thân người mình chới với không có điểm tựa, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ.
Ngã xuống là chết!
“Mẹ kiếp! Vu Khải Liễm! Mau thả Quang Đàm ra!”
Trên cổ của Vu Phùng Cửu nổi đầy gân xanh, anh hét lên với ông ta, trong chất giọng khàn đặc mang đậm sát khí.
Vu Khải Liễm nghiêng ánh mắt xuống nhìn anh, khuôn mặt vẫn không đổi sắc thái, nhưng trong chất giọng đã chuyển sang sự buồn bã.
“Phùng Cửu, đến cả con cũng muốn phản lại bố sao? Con là kiệt tác của bố, là đứa con mà bố kì vọng nhất, bố không muốn phải nặng lời với con đâu.”
Đúng vậy, Vu Phùng Cửu chính là một tuyệt phẩm đẹp đẽ nhất mà Vu Khải Liễm đã rèn ra được.
Từ khi còn nhỏ, anh đã được ông ta dạy dỗ vô cùng hà khắc.
Không chỉ học hành và năng lực xã giao, anh còn bị ông ta gò ép trong những tiêu chuẩn của khí chất, đạo đức và những cách làm thế nào để tìm được những lợi ích mang về cho mình.
Có những năm anh học ngày học đêm, học đến mức thổ huyết chỉ vì để đạt được những yêu cầu do Vu Khải Liễm giao ra.
Vốn từ khi sinh ra anh đã được trời phú cho sự thiên tài, nhưng Vu Khải Liễm thấy chưa đủ, ông ta muốn hơn.
Trong thủ đô hiện tại đang có bốn thế lực nắm đầu, đều là những tập đoàn doanh nghiệp cực kì lớn mạnh và có rễ má dài dằng dẵng từ hàng trăm đời này.
Vu gia mới được gia nhập vào tứ đại gia tộc, nhưng Vu Khải Liễm có dã tâm muốn Vu gia phải là gia tộc đứng đầu trên hết thảy.
Nhưng ông ta chưa thể thực hiện được do bị ba tập đoàn còn lại bức ép, cũng là do chưa đủ khả năng.
Vì vậy, ông ta đặt hết mọi sự kì vọng lên Vu Phùng Cửu, bởi vì anh là đứa con của trời.
Chắc chắn anh có thể thay ông ta thực hiện được điều đó!
Vu Phùng Cửu nghiến răng, ánh mắt đen đặc không thấy đáy nhìn lên người bố ruột của mình.
Anh căm hận ông ta! Cũng là kẻ đã giết chết người mẹ yêu quý của anh!
“Bố yêu con nhiều như vậy, trên tất cả mọi người, con là đứa trẻ mà bố quan tâm nhất. Nhưng tại sao chỉ vì một đứa nhóc vô năng mà con cũng sẵn sàng chống đối lại bố?”
Vu Quang Đàm bị ông ta nắm lấy cổ áo cho treo lên lơ lửng, nước mắt chảy lóc tóc rơi xuống sàn nhà tầng một, yếu ớt nói.
“Anh Cửu… Anh Cửu… Ông ta điên rồi…!”
Ruột gan của Vu Phùng Cửu như bị thiêu đốt, anh gần như không thể khống chế nổi sát khí trong mình được nữa.
Anh phải giết ông ta!
Vu Khải Liễm không hề hài lòng trước ánh mắt ấy của anh, giọng nói càng buồn rười rượi hơn nữa.
“Bố yêu con, thực sự rất yêu con đấy… Vậy mà con lại phản lại lòng mong đợi của bố.”
“Không phải! Đó không phải là yêu!”
Cả gian nhà chợt chìm trong tĩnh lặng, tiếng nói đó không phải là của bất kì ai trong Vu gia, mà là của Hướng Đường Nghi.
Vu Phùng Cửu kinh ngạc nhìn cô, nhìn cô gái yếu ớt như liễu mai đang đứng ngẩng đầu lên nhìn Vu Khải Liễm, nhưng trong ánh mắt lại không yếu đuối chút nào.
Cô từ nhỏ luôn sống trong khao khát có được một gia đình hoàn chỉnh để được cảm nhận tình yêu của gia đình, tình yêu của bố mẹ dành cho con cái.
Bởi vì tuổi thơ của cô quá mức khô cạn, chẳng có gì cả.
Chính vì ám ảnh về gia đình nên cô rất muốn được hiểu thế nào là sự ấm áp do gia đình mang lại.
Nhưng thứ tình yêu do chính miệng người đàn ông này phát ra lại quá mức lạnh lẽo, nó không phải là tình yêu!
“Tôi không biết tình yêu trong miệng lưỡi ông có ý nghĩa gì, nhưng nó tuyệt đối không phải là thứ mà con ông cần.”
“Bởi vì nó chẳng có tác dụng gì cả. Nó chỉ khiến cho các con ông khổ sở thêm thôi.”
Bốn người nhà họ Vu đều nhìn cô. Hướng Đường Nghi bị trở ngại giao tiếp nên không hề quen với việc bị nhiều người nhìn như vậy, cả người run lên, nhưng cô không cúi đầu xuống, có chết cũng không cúi đầu.
Vu Khải Liễm im lặng, một lúc lâu sau, đột nhiên ông ta nhếch mép lên, cười lớn.
Tiếng cười sắc nhọn như kim loại va chạm vào nhau. Hướng Đường Nghi sợ hãi rụt đầu lại. Mọi dũng khí đều hay sạch hết cả rồi.
“Mày nói thế, ý bảo tao với dụng lắm phải không?” Ông ta nghiến răng, lia mắt sang Vu Quang Đàm: “Mày cũng thấy tao như thế phải không?”
Ông ta lạnh mặt, thả tay ra, lập tức thân thể của Vu Quang Đàm chới với, rơi tự do trong không trung.
Vu Kim Mĩ hét lên đầy kinh hoảng, rướn mạnh người ra lan can nhưng không thể bắt lấy được cậu nhóc.
Trong đầu của Hướng Đường Nghi lúc bấy giờ dừng như đã không thể suy nghĩ được gì nữa, cô không biết tại sao mình lại giơ tay lên, cả cơ thể tự di chuyển, đón lấy Vu Quang Đàm.
Dù Vu Quang Đàm nhỏ tuổi hơn cô, nhưng người của nó vô cùng đầy đặn, cân nặng cũng chẳng ít tí nào.
Thân người ốm yếu của cô lập tức run rẩy rồi ngã rầm xuống đất, bảo vệ được Vu Quang Đàm, nhưng tay cô lại rơi đúng vào chỗ thủy tinh vỡ vụn kia.
Những mảnh sành sắt nhọn cứa vào da tay cô, ứa máu.
Vu Khải Liễm đứng ở trên ban công nhìn xuống, dường như là rất không hài lòng bởi hành động này của cô.
“Mày có gan lớn như vậy, tao cho mày nhận hình phạt thay cho nó.”