“Em tò mò rằng Kiều tiểu thư đang nghĩ gì về chúng ta sao?”
“Nghĩ gì ạ?” Đột ngột anh chuyển cách xưng hô, Hướng Đường Nghi có chút không quen lắm.
Vu Phùng Cửu chỉ cười, rồi liếc sang nhìn Kiều Uyển Viên, nhìn vẻ mặt đầy khó xử của cô ta.
“Cô ấy nghĩ rằng chúng ta là anh em ruột đấy, thế có đúng không?”
Hướng Đường Nghi không biết anh đang suy tính điều gì, cô phân vân không biết phải trả lời làm sao.
Hướng Mãn Thanh nói cô không được phép để lộ mình chỉ là một đứa con hoang được bà ta nhặt về, nhưng bị Vu Phùng Cửu phát hiện rồi, anh còn nói cô không được phép nói rằng cô là em gái của anh.
Phải trả lời thế nào?
Bàn tay của Vu Phùng Cửu đỡ lấy lưng cô.
“Nói rằng hai ta là anh em. Gọi anh là anh Cửu.”
“Dạ, em với anh Cửu là anh em ạ.”
Hướng Đường Nghi không cãi lời, gật đầu thuận theo anh.
Đã có chỉ thị, cô có chết cũng không được làm trái. Một đứa trẻ dù mới chỉ mười ba tuổi đã biết những ai là người mà mình không nên chọc giận.
Vu Phùng Cửu mỉm cười, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía của Kiều Uyển Viên.
“Bọn anh là anh em. Em ấy là em gái mới mới được bố dắt về, tên là Hướng Đường Nghi. Đường Nghi, mau chào chị Viên đi.”
Hướng Đường Nghi gật đầu, khe khẽ chào.
“Chị Viên.”
Kiều Uyển Viên nhất thời nghẹn họng, cô ta cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Người ngoài mà nhìn vào đảm bảo sẽ nói rằng cô ta là một người con gái với những suy nghĩ đen tối, anh trai và em gái cũng nói ra được mấy lời đó.
Nhưng có trời mới biết, cô ta nhận ra mối quan hệ giữa Vu Phùng Cửu và Hướng Đường Nghi không bình thường một chút nào cả.
Ánh mắt hứng thú ấy không giống như đang nhìn một người em gái.
Vu Phùng Cửu thả Hướng Đường Nghi xuống, quay sang nói với Giang Yến Cảnh đang lặng lẽ ngồi ở đó hóng chuyện.
“Dắt em ấy ra ngoài đi, nhớ đừng có mà ăn nói vớ vẩn, không tôi vặt mồm của cậu xuống đấy.”
Giang Yến Cảnh bị coi là chân sai vặt thì không được thích cho lắm, nhưng lệnh của cậu chủ Vu sáng nắng chiều mưa giữa trưa hay quạu, anh ta cũng không muốn nói nhiều, dắt tay của Hướng Đường Nghi tung tưởi đi ra ngoài.
Cửa phòng bao đóng lại, lúc bấy giờ ở giữa phòng chỉ còn lại hai người.
“Hôn ước là do ai sắp xếp kế hoạch?”
Vu Phùng Cửu không lòng vòng, anh với lấy một quả táo tươi ở trên bàn, đưa lên miệng cắn một miếng vừa phải.
Tướng ăn của anh cực kì đẹp.
Kiều Uyển Viên nuốt một ngụm nước bọt, dáng ngồi cũng không còn vặn vẹo như vừa nãy nữa, nhã nhận giống như gốc gác của một vị tiểu tư đài các của cô ta.
“Bố của hai chúng ta ạ. Hai người họ có nói sẽ qua mối hôn sự này để hợp tác làm ăn với nhau.”
Kiều Uyển Viên ngước mắt lên, trong đôi con ngươi ẩm ướt nước mắt. Cô ta đang mong chờ sự đáp lại của Vu Phùng Cửu, nhưng chỉ thấy anh ngồi đó, nhìn cô ta bằng một đôi mắt hững hờ.
Sự lạnh lùng của nó khiến cho cô ta run lên vì rờn rợn.
“Nhưng tôi chưa cho phép. Tại sao họ lại dám tự tiện đưa ra ý kiến như vậy?”
Vu Phùng Cửu hiếm khi nghiêm túc chứ không lười biếng mặc kệ như thường ngày nữa, đủ để thấy anh đang tức giận như thế nào.
“Hủy đi.”
“Hả?! Tại sao?” Kiều Uyển Viên không khống chế được cảm xúc kinh ngạc, đứng bật phắp dậy.
Giang Yến Cảnh đang áp sát tai vào cửa nghe lén, trông chẳng khác nào trộm cắp.
“Trời má! Cậu chủ Vu thẳng thắn từ chối luôn!”
Anh ta hóng hớt ôm lấy cánh cửa phòng bao, cố gắng căng tai lên để nghe ngóng.
Hướng Đường Nghi đứng gần đó dựa lưng lên tường, mím môi nhìn anh ta.
Đôi mày thanh tú chau lại.
Cô đã có một ánh nhìn khác về con người này.
Giống mấy bà hàng xóm ở chỗ khu nhà cũ của cô ghê, đều hóng hớt như vậy.
Rõ ràng nói sẽ dắt cô đi chơi, vậy mà mới chỉ đóng cửa lại đã quỳ rạp xuống đất, nửa thân người dán lên cửa như miếng da trâu rẻ tiền.
Giang Yến Cảnh chưa biết mình đã bị cô gắn mác là đồ đàn bà, cứ thế dán mặt lên thành cửa.
Cô cũng có chút tò mò về cuộc trò chuyện của hai người bên trong, nhưng có một số chỗ cô không hiểu bọn họ đang nói lắm.
“Anh Cảnh, hôn ước là gì thế ạ?”
Giang Yến Cảnh nét mặt nghiêm nghị, tỏ ra rằng mình là một người rất biết trải sự đời. Anh ta thể hiện sự thông cảm cho cậu chủ nhà họ Vu.
“Hôn ước giống kiểu như là một bản hợp đồng ấy. Hai nhà giàu sẽ cùng lập hôn ước với nhau, để cho con trai của người này cưới con gái của người kia. Cuộc hôn nhân hầu như chỉ là để những ông bố già kiếm lời lãi, còn con cái của họ sẽ bị ép phải có quan hệ với nhau dù cho không có tình yêu.”
Hướng Đường Nghi dù vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nghe đến từ bắt buộc, cô lại nhớ tới mình cũng đang bị bắt buộc phải giả dạng là con rơi của họ Vu.
Cảm giác rất không thoải mái chút nào, mọi quyền tự do đều mất hết. Vu Phùng Cửu cũng đang phải trải qua cảm giác này ư?
Hướng Đường Nghi lại có thêm một cảm giác khác với Vu Phùng Cửu.
Anh gây ra rất nhiều sự tổn thương cho cô, nhưng anh cũng là người đầu tiên trong đời cô đã cứu cô ra khỏi cái chết đang cận kề.
Anh có thể coi là người tốt không?
Hướng Đường Nghi xoắn xuýt cả người, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nghĩ ngợi.
Giang Yến Cảnh vẫn còn đang bận hóng chuyện ở bên trong, nghe được không biết tin gây sốc.
Trời, Vu Phùng Cửu một chút cũng không đồng tình, tiểu thư nổi tiếng là nhã nhặn nết na nhà họ Kiều kia cũng bắt đầu không thể kìm nén được sự tức giận.
“Anh Cửu, lẽ nào anh định chống đối lại cả hai gia tộc sao? Dù gì nhà họ Vu và nhà họ Kiều cũng là hai gia tộc lớn, anh tự ý hủy bỏ hôn ước này có khác nào bôi tro trát chấu lên cả hai bên không?”
“Tự ý sao? Cái này phải là tôi nói về mấy người chứ? Đừng có xem mình là hơn được người khác mà bắt buộc tôi phải đi theo kế hoạch của mấy người.”
Kiều Uyển Viên luôn biết Vu Phùng Cửu là một người kiêu ngạo, anh không thích phải tuân theo những luật lệ mà người khác đặt ra.
Anh chỉ muốn một mình.
Nhưng mãi cô ta mới có thể đưa ra thỏa hiệp hợp tác giữa hai nhà để Vu Khải Liễm yêu cầu Vu Phùng Cửu làm quen với cô ta, vì thế nên cô ta mới thực hiện được ước mơ được trở thành người phụ nữ của anh.
Nhưng cứ thế này thì…
Vu Phùng Cửu không muốn nói chuyện nhiều với Kiều Uyển Viên, anh đút tay vào túi quần, cầm lấy chiếc áo khoác đứng lên.
“Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
Giang Yến Cảnh đang dỏng tai lên nghe ngóng, đột ngột cánh cửa bị đẩy mạnh một cái làm cho anh ta ngã dúi dụi ra sau.
Vu Phùng Cửu liếc xuống nhìn Giang Yến Cảnh đang đau đớn ôm lấy mũi, lại bất ngờ nhìn sang Hướng Đường Nghi.
Cô cũng đang ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mắt anh mở to vì ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển về biếng nhác như thường ngày.
“Đi.” Anh nói với cô.
Hướng Đường Nghi gật mạnh đầu, vội vàng theo sau anh.
Khi cả hai bước ra ngoài cổng Hiểu Tinh Cư, đột ngột Vu Phùng Cửu cất tiếng hỏi.
“Nghe thấy những gì rồi?”
Hướng Đường Nghi chột dạ, thành thật khai ra.
“Em nghe anh Cảnh có nói rằng hai người đang bàn chuyện hôn sự…”
“Không hôn sự gì hết.” Anh lạnh nhạt nhìn thẳng: “Tôi sẽ chẳng cưới ai cả.”
Kiều Uyển Viên là người thế nào, lẽ nào anh còn không biết?
Cô ta đích thực chính là một con sói hoang đội lốt cừu non.
Lí do cô ta muốn cưới anh có thể là vì yêu anh thật. Nhưng những thủ đoạn mà cô ta dùng để giam hãm anh ở bên cô ta thực sự không thể chấp nhận được.
Không chỉ lập giao kèo với Vu Khải Liễm, mà cô ta từng đã hại chết một đời người.
Lí do để cô ta hành động như vậy khiến cho Vu Phùng Cửu buồn nôn làm sao.
Tất cả chỉ là vì yêu anh.