Giai Di cản không kịp, chỉ có thể há hốc nhìn cô sải dài bước tiến về phía dãy bàn ở đằng sau.
Không không không! Công nương ơi, cậu làm sao mà phải tiếc cái tên già lăng nhăng đó chứ? Đừng đi mà!!!
Khi thấy Hướng Đường Nghi càng lúc càng gần hơn với cái bàn toàn gã béo bụng phệ kia, Giai Di đã nhảy hẳn cả lên ghế định lao nhanh về phía cô để cản bạn mình làm điều dại dột nào đó lại.
Đột ngột, cô ấy thấy Hướng Đường Nghi quặt “nhẹ” vào một cái bàn khác, ngồi vào trong lòng của một người đàn ông vô cùng điển trai, không những vậy, nhân vật này trông qua còn vô cùng sang trọng nữa.
“Hả???”
Giai Di cứng đơ cả người nhìn bạn mình ngả vào lòng của người đó.
Tất cả mọi người đều vì tiếng động lộn xộn do cô ấy tạo ra mà đều quay hết sang, nhìn chằm chằm vào cô. Một người nhân viên đi ngang qua còn ho lên khụ khụ hai tiếng, đầu lông mày giần giật lên.
“Thưa quý khách, xin đừng dẫm chân lên ghế ngồi ạ.”
“Hơ… xin, xin lỗi.”
Giai Di lồm cồm bò xuống trong tình trạng khó xử, vội vàng chỉnh váy kéo xuống, khuôn mặt từ lúc nào đã đỏ lên như muốn bốc khói.
Hướng Đường Nghi, cậu làm gì vậy? Cậu không phải là muốn đi xử cái tên khốn lăng nhăng kia à? Sao lại ngả vào lòng của người đàn ông khác chứ?
Lẽ nào cô làm vậy là để trả thù gã kia?
Ố no no no! Dù có hận đến thế nào cũng không thể lấy ngoại tình để đáp trả lại ngoại tình chứ!
Cơ mà… gượng lại một chút. Người đàn ông được cô ôm lấy sao trông lại có chút quen mắt nhỉ?
Giống như từng nhìn thấy ở đâu rồi ấy. Hình như là người nổi tiếng thì phải.
Giai Di lén liếc liếc nhìn về phía sau, nhìn Hướng Đường Nghi đang dựa cả người vào trong lòng của Vu Phùng Cửu, ánh mắt cô đanh lại sắc bén,chằm chằm nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi đối diện với cô.
Kiều Uyển Viên không ngờ sẽ có một người con gái bỗng từ đâu xuất hiện rồi ngả vào trong lòng anh, không những vậy anh còn chẳng hề có phản ứng gì, chỉ thoáng qua chút ngạc nhiên rồi vòng tay ôm lấy eo cô.
“Người con gái
này…”
“Chị Kiều, lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp lại nhau.”
Tất cả mọi người đều bất ngờ bất ngờ bởi vì Hướng Đường Nghi là người lên tiếng trước.
“Không biết chị có còn nhớ đến em không? Chúng ta đã từng gặp nhau năm năm trước dù không được nhiều cho lắm. Nhưng nhiêu đó cũng đã để lại ấn tượng của em về chị lớn lắm đấy.”
Năm năm trước?
Đến bây giờ, trong đầu của Kiều Uyển Viên cuối cùng cũng có thể ngờ ngờ ra người con gái trước mắt mình là ai. Khuôn mặt đang đông cứng vì sững sờ rất nhanh sau đó đã trở về trạng thái như bình thường, mỉm cười nhẹ nhàng với cô.
“Là bé Nghi phải không? Chị nhớ ra em rồi. Em lớn lên khác với ngày xưa quá nên chị chưa thể nhận ra được em ngay. Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này…”
“Đúng vậy, làm sao mà ngờ được. Bởi vì trong tâm chị luôn nghĩ rằng em đã bị bán quách đi đâu đó rồi mà?”
Giang Yến Cảnh ngồi đó mà đã sởn hết cả da gà vì luồng xung điện đang bắn ra xoèn xoẹt bởi hai cô gái kia, chắp tay rồi cúi đầu xin phép chuồn đi trước.
Vu Phùng Cửu thấy người đã chạy đi mất, cũng đã gấp đến muốn chạy luôn nhưng Hướng Đường Nghi đã siết chặt lấy tay anh giữ ở lại.
“Bé Nghi à, chị không hiểu em đang nói gì hết…”
“Em cũng có bắt chị phải hiểu đâu. Dù sao thì hôn ước của hai anh chị cũng đã bị huỷ nên chị không còn có thể bắt được thông tin từ Vu gia cũng phải thôi.”
Cố tình sát muối vào lòng của Kiều Uyển Viên, có lẽ cô đã tìm được cho mình một niềm vui mới rồi.
Quả nhiên biểu cảm trên khuôn mặt của chị ta đã gượng gạo tới vặn vẹo, trước mặt cô thì tỏ vẻ thảo mai, nhưng mới vừa nãy chị ta gan lắm cơ mà, đến cả đùi người ta cũng dám sờ.
Kiều Uyển Viên thầm chửi rủa trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thật bình thường.
“Em không sao là tốt rồi. Quan hệ của hai anh em trông vẫn gắn bó quá. Chị thấy vui lắm.”
“Không phải anh em.”
“Hả?”
Hướng Đường Nghi ngay lập tức vạch cổ áo của mình xuống, chỉ thẳng vào mấy vết hôn màu đỏ ở trên cổ mình khiến cho không chỉ mình Kiều Uyển Viên bị sốc mà đến cả Vu Phùng Cửu cũng phụt cả nước vừa mới uống ra bên ngoài.
“Có anh em nào lại mút mỏ nhau chưa? Tối hôm qua anh ta còn trèo lên người tôi đấy.”
“Tiểu Nghi à.”
“Cấm phát biểu.”
“Tiểu Nghi…” TvT
Được biết qua những giai thoại là cảnh tượng kinh dị nhất thế giới là khi hai người phụ nữ đánh ghen, tuy chưa đến mức tạo nên drama nhưng chỉ cần nhìn hai người họ đấu võ mồm thế này là anh đã thấy sợ mất mật rồi.
Vu Phùng Cửu vội vã kéo Hướng Đường Nghi đứng lên, chỉnh lại cổ áo cho cô ngay trước mặt của cô ta. Anh chỉ hờ hững để lại cho Kiều Uyển Viên câu: “Xin thất lễ” rồi dìu cô đi ra khỏi nhà hàng luôn.
Lúc cả hai người họ đi ngang qua bàn của Giai Di, Giang Tiễn và Mộc Sương, cả ba người họ đều trố mắt nhìn cả hai tay trong tay, đi ra ngoài bãi đỗ xe nhà hàng, không những vậy Vu Phùng Cửu còn hết mức dịu dàng mà xin lỗi Hướng Đường Nghi dù cho anh chẳng làm gì nên tội cả.
“Tiểu Nghi, anh xin lỗi.”
“Anh có lỗi gì mà phải xin?”
“Anh chẳng biết, nhưng thấy em tức giận như vậy nên anh muốn xin lỗi thôi.”
Hướng Đường Nghi không để ý đến anh nữa, cô chỉ muốn biết là tại sao Kiều Uyển Viên lại ở đây thôi. Chẳng phải Kiều gia đã chấp nhận chấm dứt hôn ước của hai người rồi sao?
“Anh cũng chẳng biết tại sao cô ta lại ở đây. Nhưng có vẻ như Kiều Uyển Viên về để tiếp nối sự nghiệp của Kiều lão gia để lại.”
“Và cũng tìm cách để ve vãn lấy anh thêm lần nữa.”
Vu Phùng Cửu nhìn Hướng Đường Nghi thực sự không hề vui, anh cũng không dám nói gì nhiều thêm, chỉ dám khẽ hỏi một câu.
“Anh đưa em về nhà nhé?”
“Nếu anh không đưa em về nhà thì ai đưa em về?”
“Anh chỉ hỏi vậy bởi vì thấy có vẻ em chưa nói lại lời nào với bạn của em thôi.”
Xong Vu Phùng Cửu chỉ về một hướng, Hướng Đường Nghi cũng quay đầu nhìn theo, đập vào mắt cô là hình ảnh ba người cùng bàn cô ban nãy đang ôm cột đứng nhìn họ từ xa.
Hướng Đường Nghi chẳng biết tại sao họ lại ở đây, chỉ biết đi tới chỗ họ đứng.
“Có chuyện gì thế?”
“Công nương.” Giai Di chỉ vào mặt cô rồi lia về phía Vu Phùng Cửu: “Ai thế?”
“Người chia chung giường.”
“Cái quác…!!! Thế còn cái gã âm binh đang ngồi trong kia thì sao?”
Hướng Đường Nghi khó hiểu nhìn cô ấy.
“Lão gì cơ?”
“Là lão âm binh! Cái tên đang có tâm tư bất chính với cậu ấy! Cái tên đáng ghét khiến cho cậu có một khoảng thời gian khổ sở vì lên trang báo ấy!”
“Ý cậu là Vu Phùng Cửu ấy hả?”
“Đúng rồi! Chính là hắn!... Mà khoan, Vu gì cơ?”
Hướng Đường Nghi chỉ tay về phía sau.
“Là người này mà.”
Giai Di mở to mắt nhìn người đàn ông siêu cấp điển trai đang đứng dựa lưng ở bên cạnh một con siêu xe BMW màu bạc, khuôn miệng há hốc đến muốn rụng luôn cả hàm xuống.
Sau một lúc tiêu hóa hết tất cả các thông tin, bỗng nhiên Giai Di nhìn cô cứ như cũng công nhận một điều nào đó.
“Nếu mình mà bị cưỡng hiếp bởi một tên đẹp trai tuyệt vời, như thế cũng có thể tạm thời chấp nhận có đúng không?”
“Hả?”
Lời tác giả:
Chuẩn bị tinh thần nhé, qua chương này là về sau sóng gió nổi lên ầm ầm luôn, hóng qué:>