Cô ngoảnh đầu nhìn từng người rời khỏi bàn ăn, nói “con ăn xong rồi” thì đẩy ghế rồi nhảy xuống, chạy về phòng ngủ của mình.
Anh có nói cô tối nay không được phép rời khỏi phòng, cô nghe theo anh, vì sợ sẽ chẳng có gì giải khuây khi ở một mình nên cô đem theo một giỏ kẹo nhỏ và một vài quyển sách bước vào trong phòng ngủ rồi khoá trái cửa lại.
Một lúc sau, cô lại he hé cửa mở ra, ngó mắt nhìn lên trên tầng hai, thấy Vu Phùng Cửu đang đứng dựa ở trên lan can, đưa mắt nhìn xuống cô.
“Vào phòng đi.” Anh nhíu mày rồi ra khẩu hình miệng.
Hướng Đường Nghi gật gật đầu, vẫn chơm chớp đôi mắt sáng nhìn lên anh. Chẳng biết cô học ở đâu ra cái hành động hôn gió với anh rồi đóng rầm cửa lại.
Vu Phùng Cửu giật giật khoé miệng, bất lực day day sống mũi.
Con bé này ngày càng học theo mấy thói xấu ở đâu đâu rồi.
… Nhưng kể ra cũng đáng yêu đấy.
Vu Phùng Cửu quay trở về phòng, nhưng tâm tình vẫn lưu luyến đặt lại ở căn phòng nhỏ đặt ở dưới tầng một kia.
Bỗng chốc nhớ đến cảnh tượng sáng hôm nay, Vu Phùng Cửu đau đầu vò tóc.
Mẹ nó! Tại sao lúc đấy anh lại cầu hôn con nhỏ đó chứ! Anh bị thao túng tâm lí rồi!
Vu Phùng Cửu vội vàng chạy vào trong phòng ngủ của mình, ngay khi vừa mới đóng cửa lại, đập vào trong mắt anh chính là chiếc vòng hoa mà Hướng Đường Nghi đan hồi sáng, đã được anh cho người sấy khô lại để không bị hỏng đi.
Kể từ khi có ý thức cho đến bây giờ, anh không cho phép bất cứ ai được bước vào trong phòng anh, đồ vật của người khác cũng không được đặt ở trong phòng anh.
Nhưng kể từ khi phát hiện mình có tình cảm với Hướng Đường Nghi, suy nghĩ ấy của anh đã thay đổi, cho cô một ngoại lệ.
Có lẽ… anh thực sự yêu cô mất rồi.
Bảy năm sao? Quá lâu!
Vu Phùng Cửu lấy ở trong chiếc lọ bằng kim cương ra một viên kẹo bạc hà, bóc bỏ vào miệng rồi ngồi lên bậu cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài sân biệt thự.
Bỗng anh thấy từ xa có một bóng người đang ngồi ở ngoài cổng nhà, để ý đến cỡ người và cách ăn vận đó, anh liền biết kẻ kia là Vu Khải Liễm.
“Ông ta ngồi đó làm gì vậy?”
Vu Phùng Cửu chau mày, cùng lúc ấy thì cửa phòng anh có ai đó gõ lên vội vã.
“Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!” Một nữ hầu trong nhà vô cùng hoảng hốt, giọng nói run rẩy gần như là sắp khóc: “Đại thiếu gia ơi! Không xong rồi!”
Vu Phùng Cửu khó chịu mở cửa phòng ra, khí lạnh trên người anh lập tức khiến cho cô hầu kia phải sợ hãi lùi chân lại.
“Có chuyện gì?”
“Đai thiếu gia… Lão gia, lão gia… ngài ấy…” Cô ta lắp bắp, nước mắt giàn ra: “Lão gia đột nhiên gọi cô hai đi ra ngoài vườn… Tôi vì hiếu kì nên bám theo sau họ, thấy, thấy…”
“Cô nói cái gì?!” Vu Phùng Cửu lập tức bóp chặt lấy hai vai của cô ta, giọng anh hét lên đầy hoảng hốt: “Cô thấy cái gì?! Nói nhanh lên!”
Cô gái kia đau đớn bật khóc, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
“Lão gia đang bắt cô hai phải bán đi cho một lão già nhà giàu có sở thích với những đứa trẻ con…!”
Lập tức, tầm mắt của Vu Phùng Cửu tối sầm lại, anh nghiến răng, đẩy cô hầu kia ra rồi vụt chạy nhanh ra khỏi căn biệt thự.
“Vu Khải Liễm!!! Tên cầm thú nhà ông!”
Vu Khải Liễm chỉ vừa mới ngẩng đầu lên, đã ăn trọn một cú đấm rất mạnh vào mặt tới từ Vu Phùng Cửu.
Cú đánh ấy gần như là dùng hết mọi sức lực của anh nên nó rất có sức nặng, giáng xuống mặt của Vu Khải Liễm khiến cho ông ta bị mất đà, bật người lăn xuống đất một cách vô cùng nặng nề.
Vu Khải Liễm khạc ra một ngụm máu, còn chưa kịp tỉnh táo sau cơn chấn động mạnh đã lại phải nhận thêm một cú đánh xuống đau đớn khác vào mặt.
Tên mặt người dạ thú này rốt cuộc tại sao lại tồn tại ở trên đời? Ông ta phải áp đặt anh bao nhiêu, phải hành hạ những người yêu quý của anh biết bao nhiên lần mới cảm thấy đủ?
Mẹ của anh, Vu cố phu nhân Giả Thư Thư, được gả cho Vu Khải Liễm do cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai bên gia đình. Nhưng bản thân bà lại đem lòng quý mến ông ta dù cho cho Vu Khải Liễm cẳng mấy mặn mà gì với cuộc sống vợ chồng này.
Bà đã rất cố gắng để vun vén cho gia đình, trông nom, quản lý nhà cửa mỗi khi Vu Khải Liễm đi công tác xa.
Nhưng mọi sự cố gắng ấy của bà chỉ đổi lại là một sự tan nát đến tê tái tâm can.
Khi để quên đồ ở trong phòng dạy nhảy, Giả Thư Thư đã quay lại ngay trong đêm để lấy. Ngay khi vừa mới đặt chân đi đến trước cửa phòng, cảnh tượng hiện ra trước mắt bà là cảnh Vu Khải Liễm đang ân ái cùng với người bạn thân của mình.
Kẻ đó cùng với người phụ nữ kia còn đã có con, không chỉ vậy, tuổi tác của đứa con đó còn ngang tầm tuổi anh.
Vì không thể chịu đựng được cú sốc mà Giả Thư Thư lên cơn đau tim, mất trong cùng một ngày.
Người chồng tệ bạc kia khi chứng kiến vợ mình chết cũng chẳng có lấy một chút cảm xúc nào, chỉ ngay sau một năm ngày tang của Giả Thư Thư, ông ta đã dẫn thêm một ả tình nhân khác thường xuyên qua đêm ở trong căn biệt thự, ở ngay trong căn phòng tân hôn trước đó với Giả Thư Thư.
Vu Phùng Cửu chỉ đứng ở trên tầng cao, lặng lẽ nhìn xuống dưới. Sau lưng anh là cánh cửa phòng khoá kín của hai chị em sinh đôi Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm.
Anh đã bắt chúng chỉ được ở trong phòng và không được bước chân ra bên ngoài. Nhưng chính anh còn chẳng biết mình có thể giấu chúng được đến bao giờ.
Chỉ khi kẻ cầm thú đó chết đi, gia đình anh mới có thể sống trong yên ổn được.
Vu Phùng Cửu thở dốc, cánh tay dính máu hơi run lên. Ánh mắt của anh đẫm những đường tơ máu, hơi thở phả ra bên trong một bầu không khí nhạt nhoà.
Anh muốn giết ông ta!
“Phùng Cửu… Con… Tại sao con lại đánh bố?”
Vu Khải Liễm lồm cồm bò dậy, hắn loạng choạng để giữ cho bản thân đứng vững, vừa lấy tay quệt ngang những vệt máu đỏ ở dưới cằm.
Vu Phùng Cửu lạnh lùng nhìn người đứng đối diện với mình này, cánh tay anh nổi đầy những dải gân xanh căng cứng.
“Tên khốn kiếp nhà ông! Ông định đưa Hướng Đường Nghi đi đâu?!”
“À…” Vu Khải Liễm liếm lên mép miệng dính máu, đang đứng liêu xiêu: “Bố thấy nó ở nhà mình không hợp lắm… Định nhờ người khác nuôi hộ ấy mà.”
Mẹ kiếp!
Vu Phùng Cửu nghiến răng dậm chân bước tới. Nhưng anh còn chưa kịp giết chết ông ta, thì đột ngột… Vu Khải Liễm đã nhào đến ôm lấy người anh khiến cho cả cơ thể của anh cứng đờ, không kịp phòng bị với hành động của ông ta.
“Ôi đứa con trai đáng thương của bố. Làm sao một người làm bó như ta có thể cảm tâm nhìn con mình rơi vào lầm lỗi…”
Vu Khải Liễm bật khóc, đưa tay xoa xoa đầu anh một cách dịu dàng.
“Hẳn con phải đau đớn lắm. Bố thông cảm cho con… Đừng như vậy nữa Phùng Cửu à. Con đừng mắc phải sai lầm thêm nữa… Hướng Đường Nghi, con bé không phải là người mà con có thể yêu được đâu.”
“Nó… là em gái ruột của con đấy.”
“Bố đã thấy cả rồi. Nhưng con yên tâm. Bố sẽ giúp con được giải thoát khỏi nó. Đừng có phạm phải sai lầm thêm nữa. Nó là em gái con!”
Vu Phùng Cửu nhíu chặt chân mày, đẩy mạnh ông ta ra.
“Không phải! Tôi đã đi xét nghiệm ADN rồi! Hướng Đường Nghi không phải là em tôi!”
“Đúng vậy, nó không phải con gái bố.”
Vu Khải Liễm mỉm cười, nụ cười ấy khiến cho anh chợt giật mình nhận ra rằng mình đã mắc mưu ông ta rồi.
“Cả bố con ra đều đã bị nó lừa, không chỉ vậy, con còn bị nó câu dẫn vướng vào những thứ cảm xúc cấm kị. Bố không thể để con bị vấy bẩn được, vì vậy nên bố phải tống khứ nó đi.”
“Này nhé, Phùng Cửu à. Bố định sẽ cho nó một mái ấm mới êm đềm hơn, nhưng con làm ra hành động này, có khiến cho bố một chút phiền não.”
“Bố thực sự tức giận trước những kẻ nói dối. Đó là tội không thể dùng từ
Hứa được. Hình phạt đưa ra cũng không thể dễ dàng như thế.”
Vu Phùng Cửu chợt trở nên thẫn thờ, nhưng chân còn chưa kịp nhấc đi, đã lảo đảo mà ngã khuỵu xuống đất, ở cổ nhói lên cơn đau buốt.
Vu Khải Liễm tiêm thuốc vào người anh!
Anh mở trừng mắt nhìn lên ông ta, vẫn là điệu cười khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm đó.
“Con muốn nó đau khổ sao?”