“Má!”
Cô bé hét lên đầy kinh hãi, phân nửa cơn ngái ngủ đều đã bị bay sạch sành sanh.
“Bố?! Bố đang làm cái gì vậy?”
Vu Phùng Cửu ngồi chết lặng ở trong một góc phòng, khuôn mặt anh ỉu xìu mất sức sống, bầu không khí xung quanh anh đều xám xịt cả đi.
Vu Hải Niệm đứng đờ đẫn mất ba giây, một lúc sau cô bé mới hồi thần được.
“Bố, bố có sao...”
Đột ngột Vu Phùng Cửu lắc mạnh đầu mình như một cái máy đánh trứng khiến cho những lời đang định thốt ra của cô bé đi ngược quay trở về trong bụng.
Thôi, cứ kệ bố đi vậy. Chắc đang bắt đầu bước vào thời kì tiền mãn kinh rồi.
Vu Hải Niệm xin được phép cáo lui. Thế giới của người lớn quá mức phức tạp rồi.
Nhìn thấy con gái rời đi, bây giờ Vu Phùng Cửu mới rệu rã mà ngẩng đầu nhìn lên.
“Con đi đâu đấy?”
“Đi mua thuốc cho bố.”
Vu Phùng Cửu ngơ ra. Thuốc gì? Anh có bị bệnh gì đâu? Ơ kìa... sao nó cứ liếc nhìn anh bằng cái con mắt đấy nhỉ?
Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng. Vu Phùng Cửu nhìn cửa nhà đóng lại, suy sụp nằm bò ra sàn nhà.
Tại sao lúc đó anh lại đồng ý với cô chứ? Chỉ vì một chút rung động bất chợt thôi sao? Không! Anh đâu phải là một người thiếu nghị lực như thế?
Vu Phùng Cửu tái xanh cả mặt. Nghĩ rằng nếu như Tống gia biết được chuyện rằng anh và Tống Minh Tuệ đang có quen biết với nhau, chắc chắn sẽ lớn chuyện cho mà xem.
Vu Phùng Cửu ôm đầu hối hận. Chẳng nhẽ bây giờ nhắn tin hủy chuyến sao? Tống Minh Tuệ chắc chắn sẽ thất vọng về anh mất.
Mong rằng cô sẽ quên béng mất cái chuyện đã rủ anh đi tập trung cùng đi. Hoặc là buổi tập ấy sẽ bị hủy (mặc dù xác suất xảy ra là vô cùng thấp).
Cả một tuần sau đó, Vu Phùng Cửu luôn ở trong một trạng thái thấp thỏm không yên. Hiện tại đã là thứ hai tuần kế tiếp rồi, nằm ở trên giường ngủ, ngó điện thoại không thấy có một thông báo hay tin nhắn nhắc nhở nào của Tống Minh Tuệ, anh cũng để ý rằng cả tuần qua không thấy cô online, Vu Phùng Cửu cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, cố gắng để tự trấn tĩnh bản thân mình rằng đó chỉ là một trò đùa vui của cô để làm phiền anh thôi.
Không còn chuyện gì để lo lắng nữa cả. Vu Phùng Cửu nhắm mắt.
Tuy có chút tiếc nuối nhưng đó là điều mà anh đáng để cảm thấy may mắn.
Anh... không muốn Tống Minh Tuệ dây phải anh.
Sáng hôm sau, Vu Phùng Cửu thức dậy như bình thường, bắt đầu ngày đầu tiên của tuần nghỉ phép hiếm hoi.
Vu Hải Niệm đã đi dã ngoại với lớp, vì vậy nên ngày hôm nay chỉ có một mình anh ở nhà thôi.
... Hoặc vậy.
Vu Phùng Cửu mở cánh cửa phòng ngủ ra. Ngay khi vừa mới ngẩng đầu lên, anh suýt nữa đã lên cơn huyết áp vì quá sốc.
“Ặc?! Cô...! Làm sao cô...!”
Vu Phùng Cửu chỉ tay vào mặt của Tống Minh Tuệ đang nằm vô cùng thoải mái trên ghế sô pha, mặc sẵn một bộ quân phục rằn ri xanh, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt không trang điểm như mọi ngày nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Chiếc ba lô to tướng mà cô mang thoe hiện đang để ở dưới sàn nhà.
Tống Minh Tuệ cắn một miếng táo, vừa vẫy vẫy tay về phía của Vu Phùng Cửu.
“Anh dậy muộn thế, làm cho tôi chờ mòn cả cổ luôn rồi.”
Thấy Vu Phùng Cửu không đáp lại mình mà chỉ mở to mắt nhìn cô, Tống Minh Tuệ “a” lên một tiếng, giải thích.
“Là Tiểu Niệm mở cửa cho tôi vào. Nó mới đi với lớp ban nãy xong.”
Vu Phùng Cửu phải mất mấy giây tiếp mới có thể khôi phục lại được sự tỉnh táo của mình, anh nhìn cô, thấy cô cứ đưa mắt dàn vào người anh, lúc bấy giờ Vu Phùng Cửu mới bất chợt run người mà bất giác đưa hai tay lên che kín nửa thân trên của mình lại.
Vấn đề đấy. Anh hiện đang không mặc áo.
“Không cần!”
Thấy Tống Minh Tuệ đột nhiên bật dậy rồi hô lên về phía anh, Vu Phùng Cửu tưởng rằng ý cô nói là “không cần phải ngại ngùng, cái đó tôi không thấy xấu hổ”.
“Cái gì mà không cần chứ.”
Vu Phùng Cửu vội vàng che kín người mình đi rồi bước nhanh vào trong phòng ngủ, chợt thấy Tống Minh Tuệ đã đứng phắt lên, giọng nói còn gấp gáp hơn trước đó.
“Không cần phải mặc áo đâu! Đẹp mà!”
“...”