Vì vừa nãy hắn đứng khuất sau cánh cửa nên cô không thấy được mặt hắn, nhưng với khoảng cách gần thế này thì cô đã có thể chắc chắn được rồi.
Hắn chính là kẻ đó. Kẻ đã suýt chút nữa đã hãm hại cuộc đời của cô.
Tên to con đó đi đến, trên mép miệng vẫn không hạ xuống nụ cười.
Hắn tiến đến chỗ cô, Hướng Đường Nghi sợ hãi muốn dịch lùi người ra sau nhưng tay đã bị trói chặt vào cột nhà, một li cũng không thể di chuyển được.
Cả thân người nhỏ bé run lên cầm cập, tưởng như cô đang đứng giữa những khoảng tối tăm của rừng cây rậm rạp.
Có thể nghe thấy tiếng động sột soạt của thú dữ đang vờn quanh ở khắp mọi nơi nhưng không thể nhìn thấy rõ ràng được chúng đang ở đâu, và khắp chung quanh tầm mắt chỉ là một mảng tối om và những cơn rét buốt của gió sương buổi ban đêm.
Cả người lạnh toát, chỗ nào cũng lạnh.
Nó khiến cho cô nhớ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn.
Đó là cái cảm giác tuyệt vọng khi cô biết sẽ chẳng thể vùng thoát, cũng sẽ chẳng có ai đến để cứu mình.
“Không! Đừng có lại gần tôi!”
Hướng Đường Nghi hét lên, giãy thoát khỏi cái chạm tay lên mặt cô của hắn.
Một kẻ biến thái! Một kẻ ấu d*m! Kinh tởm! Một lũ kinh tởm!
Tại sao trên thế giới lại có thể xuất hiện những kẻ như thế này cơ chứ? Những kẻ đã phá hoại biết bao đời con gái nhà người ta.
Trước sự phản kháng kịch liệt của Hướng Đường Nghi, hắn thu tay lại, thay vào đó chuyển xuống, lấy dao cắt đứt dây trói đang buộc lấy tay cô.
Hướng Đường Nghi mở trừng mắt nhìn hắn.
“Đó, đi đi. Rẽ hai lần bên trái là cửa nhà, tao thả cho mày đi đấy.”
Hắn cười cười, một cụ cười thật tởm lợm.
“Sao còn chưa đi? Mày ngồi đó nhìn tao làm gì? Nếu mày mà không đi nhanh, tao lại đổi ý thì chết dở đấy. Đi mà chạy theo cái người anh trai của mày ấy!”
Hướng Đường Nghi được thoát khỏi cái giam hãm của sợi dây trói, nhưng sự cảnh giác không vì thế mà bị gỡ đi.
Sao hắn có thể dễ dàng thả người như vậy được? Hắn là một kẻ biến thái, làm sao có thể dễ dàng để cho cô đi?
“Ơ kìa? Sao còn ngồi đó? Tao bắt đầu muốn đổi ý rồi đấy.”
Hướng Đường Nghi run rẩy đứng lên, cô chậm rãi lùi chân ra sau, tiến về sát cánh cửa.
Hắn không đuổi theo, chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào cô.
Khi gót chân cô đã chạm ra được phần gạch ở bên ngoài hành lang, Hướng Đường Nghi đột ngột quay phắt lưng đi, bỏ chạy.
“Muốn chạy sao? Tao lừa mày đấy!”
Bất chợt cả người cô ngã xuống, cổ chân bị hắn ta kéo trở về.
Quả nhiên cô không nên tin lời hắn!
Hắn chạy quá nhanh, Hướng Đường Nghi không kịp vùng thoát, bị hắn đè ở dưới sàn nhà hầm rượu.
Hướng Đường Nghi kinh hãi hét lên, cô không muốn bị hắn chạm vào người, từng tấc da đang bị hắn động xuống đều ngứa ngáy cứ như bị lên cơn dị ứng, tởm kinh khủng!
Hắn khoá chặt lấy hai tay cô, nâng chân cô lên, xé nát áo của cô ra, trước sự sợ hãi đến tột cùng của Hướng Đường Nghi, hắn lại cười lên đầy khoái trá.
“Lần này để tao xem mày có thể chạy thoát được nữa hay không…?”
“Còn tao thì xem xem mày sẽ sống nổi bao nhiêu ngày nữa với con c* sắp tới sẽ dập nát của mày.”
Hắn giật mình quay phắt đầu ra sau, nhưng còn chưa kịp đã bị Vu Phùng Cửu dùng một cái thanh sắt đánh thẳng vào đầu.
“Cái này là trả vụ mày đập vào đầu tao.”
Lực đạo của anh vô cùng mạnh, dù cho đầu óc đang vô cùng nhức nhối vì mất máu nhưng sức lực vẫn mạnh đến kinh hồn, đủ để biết nếu trong trạng thái bình thường, anh hoàn toàn có thể đối đầu với cả một nhóm người chục tên.
Từ khi còn nhỏ, anh đã được đào tạo võ thuật một cách chuyên nghiệp rồi.
Vừa nãy bị đánh vào đầu chỉ là vì khi đó anh đang không phòng bị mà thôi.
Trên trán của anh rỏ đầy mồ hôi và máu, nhưng đôi mắt màu hổ phách kia bên trong đêm tối vẫn sáng đến lạ thường.
Sáng lên một màu sắc quỷ dị, nhàn nhạt và lạnh lẽo thấu tận tim gan.
Anh đang vô cùng tức giận đấy.
Hắn ta ôm đầu lăn lộn ở trên đất, đôi mắt long lên sòng sọc, hắn phẫn nộ thét lên, miệng phun ra một ngụm nước bọt có kèm vài giọt máu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4. Kiều Kiều Bất Lực Rồi
=====================================
“Con đ* mẹ mày!… A!”
Tên to cao ấy dù đã đứng lên nhưng vẫn chỉ cao đến dưới cằm anh, lại bị Vu Phùng Cửu không hề ngần ngại ngáng chân khiến cho hắn một lần nữa ngã sõng soài trên mặt đất.
Anh thong thả bước tới, còn hắn ta thì bị vập đầu trực tiếp xuống nền đất, gãy ba cái răng rồi.
“Đừng… Đừng…”
Hắn chợt nhận ra mình không thể đánh nổi anh, kinh sợ, miệng lắp bắp xin hàng, nhưng ánh mắt khi liếc qua chỗ của Hướng Đường Nghi vẫn không thể che giấu đi được sự biến thái của mình.
Nó khiến cho máu điên trong người của Vu Phùng Cửu sôi lên.
Anh chửi tục.
“Chó chết!”
Vu Phùng Cửu dùng chân đá mạnh vào hạ bộ của hắn, chẳng mấy chốc sau, chỗ đũng quần hắn loang ra một vệt máu lớn.
Hắn ta hét lên chói tai, đau đớn ôm lấy của quý đã không còn của mình, nằm quằn quại dưới đất.
Vu Phùng Cửu mắc chứng sợ bẩn, nhìn những kẻ này, mắt anh nãy giờ đã cay lắm rồi.
Anh thở ra một hơi nặng nề, quay lưng đi, tiến về phía của Hướng Đường Nghi.
Nhưng bất chợt, kẻ đang nằm sau anh bỗng vùng dậy, hắn vớt lấy những tàn lực cuối cùng, liều chết xông vào anh.
Nhân lúc anh đang lơ là, hắn đã dùng dao đâm vào bụng anh.