Dù cho về sau Ưng Sở đã đăng tin đính chính và thanh minh cho cô, nhưng không khí bao trùm lên ngôi trường đại học mỗi khi xuất hiện Hướng Đường Nghi đều vô cùng bức bối.
Việc phải đi lại và học tập ở trong một bầu không khí như vậy vô cùng khó chịu và áp lực khi luôn phải một mình chịu đựng những ánh mắt săm soi và những câu nói cay nghiệt từ người khác.
Nhưng Hướng Đường Nghi không nghỉ học, cô vẫn đến giảng đường đúng giờ, hết tiết sẽ im lặng rời đi.
Lũ bắt nạt hồi trước cũng chẳng còn thấy xuất hiện ở trong trường nữa, ai cũng biết lí do vì sao chúng như bốc hơi nhưng chẳng dám đoán bừa, chỉ len lén nhìn về phía cô rồi lảng mặt đi.
Hướng Đường Nghi hiện tại đã không còn cần phải nghe thấy những lời nói đả kích công khai nữa, nhưng những ánh mắt chòng chọc tứ phía vẫn khiến cô chẳng thấy đỡ đi chút nào.
"Đường Nghi, Đường Nghi ơi!"
Giai Di xách theo một túi đựng bánh, trốn cả tiết học ỏ trên giảng đường khoa mình để đi đến ngành quản trị kinh doanh để bảo vệ tiểu mỹ nữ này.
Trong vụ lùm xùm mạng xã hội kia, cô ấy là một trong số ít người đứng lên để bảo vệ Hướng Đường Nghi, mặc dù sau đó đều sẽ bị dư luận chèn ép.
"Công chúa à, sao đang ở chung với nhau vui vẻ mà lại dọn ra ngoài ở vậy?"
Giai Di vừa nói vừa cầm lấy một cái bánh dâu, huơ huơ ra trước mặt của cô.
Hướng Đường Nghi không muốn ăn nên nhẹ nhàng gạt tai của Giai Di đi, nhưng cô gái tự xưng lên chức vụ bảo mẫu này bắt cô phải ăn cho bằng được nên Hướng Đường Nghi chỉ còn biết ngoan ngoãn mà há miệng ra.
"Sợ chuyện của tớ sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người."
"Úi giời ơi, ảnh hưởng gì chứ? Bà đây hồi cấp ba bị một con đầu trâu mặt ngựa nào đó đổ tội lấy trộm đồ, thay vì khóc lóc chịu oan thì Giai Di đây đã đấm tay đôi với mấy đứa dám xì xào nói không đúng về bà nhá!"
Hướng Đường Nghi nhìn Giai Di xắn ống tay áo lên khoe cơ bắp, khuôn mặt hếch lên như muốn nói rằng kẻ nào dám nói xấu tiểu công nương của cô ấy, thì chắc chắn sẽ không xong với cô ấy đâu, khóe miệng cô khẽ nhếch lên mà chính cô cũng không hề hay biết.
"Ấy! Cười rồi! Cười kìa cười kìa!"
Giai Di nhìn Hướng Đường Nghi đang khe khẽ mỉm cười nhưng nghe thấy câu reo lên của mình thì tắt nắng, trong lòng nổi lên cơn tiếc nuối hùi hụi.
"Sao lại không cười nữa rồi? Cậu cười lên trông xinh lắm."
Hướng Đường Nghi nhìn cô ấy rồi chỉ lắc lắc đầu.
Cô ấy không thể nào hiểu được vấn đề đang diễn ra với cô phức tạp như thế nào.
Giai Di nhìn thấy khuôn mặt mãi mới lóe lên một chút sức sống của Hướng Đường Nghi chợt trở nên buồn thẳm, cũng không dám tiếp tục về vấn đề này nữa mà đánh mắt xuống chiếc máy tính đang mở ở trên bàn học của cô.
"Ơ? Đây chẳng phải là ngài Vu tổng đây sao? Trời ạ, cái nhan sắc này, cái hương mùi của tiền vàng tản ra từ khuôn mặt này... Thật khiến cho người ta phải đắm đuối mà."
Hướng Đường Nghi theo hướng mắt của Giai Di mà nhìn xuống màn hình máy tính.
Trong lúc đang chờ tiết học bắt đầu, cô có mở vào một trang tin tức trên mạng để đọc báo, thấy đề xuất ở bên cạnh là một bài viết liên quan đến Cristal nên trong lúc xuất thần đã nhấn chuột vào đó.
Bên dưới dòng chữ nói tổng giá trị của Cristal đã tăng lên 40% thì có đi kèm theo một bức ảnh chụp anh đang tham gia ở trong một bữa tiệc vô cùng sang trọng, vô tình ở trong khung ảnh còn xuất hiện thêm cả Giang Yến Cảnh đang khoác lấy vai anh.
Hướng Đường Nghi chẳng nghĩ nhiều gì cả, cô đọc xong tin tức rồi thì định sẽ thoát ra, nào ngờ ở bên tai nghe được giọng của Giai Di thần thần bí bí nói.
"Ê. Cậu có nghĩ hai người này đang yêu nhau không?"
"......" Phụt!
Ngay lúc ấy, trong đầu của Hướng Đường Nghi chỉ tồn tại duy nhất một câu hỏi.
Cô ấy đang nói cái quác đờ heo gì vậy???
Giai Di là một hủ nữ, và cô ấy cũng không hề biết người khiến cho cô vướng phải bao nhiêu rắc rối hiện tại chính là Vu Phùng Cửu nên mới có thể hớn hở mà nói ra câu đó.
Hướng Đường Nghi ho ra một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc nói.
"Hai người họ không yêu nhau đâu." Bởi vì Vu tổng kia là nam thẳng.
Nhưng Giai Di vẫn cười cười, ghé sát vào tai cô thì thầm.
"Biết đâu được. Nhìn vậy nhưng có thể không phải vậy đâu. Thời nay có nhiều người ưa kiểu hẹn hò bí mật lắm."
"Đây nhá. Hai người đó có hai mẹ là bạn thân, chơi thân với nhau ngay từ khi còn quấn bỉm ngậm bình sữa. Lên cấp một, cấp hai, cấp ba, đại học đều học cùng nhau, đều là những thiên tài hơn người."
"Thề chứ, họ cuốn nhau còn hơn cả hai vợ chồng!"
Hướng Đường Nghi: "..." Hai cái này có thể so sánh với nhau sao?
Đúng là trong con mắt của hủ nữ thì tất cả thế giới đều có màu hồng.
Hướng Đường Nghi chẳng biết phải nói sao, cô chỉ cười cho qua rồi ngồi nghe Giai Di giảng giải về kiểu hẹn hò bí mật.
Bỗng nhiên, xen ngang giữa buổi giảng dạy tâm huyết của Giai - giáo viên quạt mo - Di là một cú rung chuông của chiếc điện thoại để trên bàn.
Có tin nhắn gửi đến.
"Ai gửi cho cậu vậy?"
Giai Di nheo mắt nghi ngờ nhìn chiếc điện thoại đang được Hướng Đường Nghi nhấc lên.
"Có phải là cái tên chiết tiệt đang làm phiền cậu không?! Cứ dứt khoát chặn số của hắn cho tớ! Tên đó không được phép làm ảnh hưởng đến cậu!"
"Không sao đâu mà. Hắn ta cũng chẳng dám làm gì tớ..."
Giai Di lập tức quắc mắt nhìn cô, còn cô thì né người mở điện thoại lên.
Người nhắn tin cho cô bất ngờ không phải là Vu Phùng Cửu, mà là một dãy số chưa lưu.
Khác với anh, cô có ấn tượng cực kì lớn với con số này bởi vì nó là của Giang Yến Cảnh, một tên công tử bột ăn chơi bị bốc phốt lên mạng vì dám chê con gái người ta (là một cô người mẫu rất nổi tiếng) ngực lép.
[Số chưa lưu]: Hướng Đường Nghi phải không? Em có biết nấu món gì đó dễ tiêu hóa giống như cháo không?
Hướng Đường Nghi nhíu mày, vừa lưu lại tên anh ta trong danh bạ.
[Biết. Nhưng sao anh lại hỏi tôi vậy?]
[Giang Yến Cảnh]: Chỉ là... Vu Phùng Cửu đổ bệnh, hiện đang nằm chết dí ở trên tập đoàn. Có thể sau khi tan học, đến đây nom anh ta một lát được không?