Hướng Đường Nghi muốn chạy nhưng không chạy được, bị anh nắm chặt lấy cả hai vai, đầu cô cúi gằm xuống nhìn hai chân mình, không dám ngẩng đầu lên.
“Đường Nghi, là em phải không?” Anh hỏi, giọng nói run lên: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh…”
“Đường Nghi!”
Ưng Sở đã đi vệ sinh xong liền chạy về phía họ. Nhìn thấy tay của Vu Phùng Cửu đang đặt lên vai cô, mặt của anh ta chợt trở nên ngờ nghệch.
“A!… Vừa nãy em không may đâm phải một con ma nơ canh suýt ngã, là ngài ấy đi đến đỡ em đứng lên.”
Hướng Đường Nghi nhận ra biểu cảm khác lạ của Ưng Sở, như là chột dạ, cô vội vàng giải thích, vừa lùi chân thoát ra khỏi bàn tay của Vu Phùng Cửu.
Hơi ấm ở trong lòng bàn tay chợt biến mất, kéo theo cả những cảm xúc phức tạp ở trong lòng anh.
Ưng Sở nghe cô thanh minh như vậy thì ồ ra một tiếng, vui vẻ kéo Hướng Đường Nghi lại gần mình, vừa cúi đầu chào Vu Phùng Cửu.
“Cảm ơn ngài đã giúp đỡ em ấy. Người yêu tôi hậu đậu lắm, đến cả cầm đồ ăn đưa lên đến miệng còn để rơi mà. Ha ha.”
“Người yêu?”
Vu Phùng Cửu sững người nhìn hai người họ. Đôi mắt anh trừng lớn nhìn sang Hướng Đường Nghi.
Ánh mắt ấy ẩn chứa rất nhiều cảm xúc của anh: sửng sốt, khó tin, thất vọng và giận dữ… Chưa kịp vui mừng vì đã tìm lại được cô, anh đã phải nhận về một thông tin khiến cho anh chết lặng.
Anh nhìn cô như muốn hỏi tại sao. Ánh nhìn ấy của anh khiến cho tim cô đau nhói, âm thầm rơi nước mắt. Hướng Đường Nghi vội lảng người đi.
Cô và anh đều có nỗi khổ riêng.
“Về thôi. Chiều nay em còn có tiết học ở trên trường.” Hướng Đường Nghi kéo nhẹ tay áo của Ưng Sở.
Ưng Sở à một tiếng rồi cúi đầu chào Vu Phùng Cửu.
“Chúng tôi còn một số việc bận, xin phép đi trước ạ. Hẹn gặp lại Vu tổng. Đi, chúng ta đi thôi.” Vừa nói, anh ta vừa kéo vai cô cùng rời đi.
Hướng Đường Nghi khẽ cúi đầu xuống với Vu Phùng Cửu, giọng lí nhí.
“Tạm biệt…”
Vu Phùng Cửu nhìn họ rời đi, khuôn mặt thẫn thờ, thân thể cao lớn khẽ run lên.
Đi rồi… Cứ thế đi sao? Đồ phản bội!
Hướng Đường Nghi theo lưng Ưng Sở bước về phía đường hầm để xe. Suốt cả chặng đường đi, Ưng Sở hào hứng nói không ngừng nghỉ, anh nói rất nhiều đến cuối tuần này sẽ về quê thăm nhà, rằng mẹ anh rất muốn được gặp cô bao nhiêu, giục giã anh mau chuẩn bị trước để sau này đón cô về nhà làm dâu.
Còn Hướng Đường Nghi từ đầu đến cuối đều im lặng, đôi môi mềm mím chặt vào nhau, khổ sở nhấc bước chân.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn lên Ưng Sở, cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô dù có muốn trối bỏ cũng không thể không công nhận rằng có nhiều lúc, cô đã từng xem Ưng Sở là thế thân của Vu Phùng Cửu. Điều ấy khiến cho cô cảm thấy mình thật tồi tệ.
Đâu ai muốn mình bị xem là một cái bóng của người khác?
Nhưng cô đã chìm đắm trong đau khổ quá lâu rồi, thực sự không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
Những ngày qua đột ngột gặp lại anh khiến cho tâm trí cô đảo lộn hoàn toàn, lúc nào cũng thấp thỏm, sợ sẽ nhớ về những quá khứ khi hai người còn ở bên nhau.
Không được!… Không thể nghĩ về anh nữa…
Anh và cô giờ chỉ còn là quá khứ. Cô phải nhìn vào thực tế thôi…
Hướng Đường Nghi đang đi thì dây giày của cô bị tuột, chân còn lại của cô dẵm phải dây giày ấy khiến cho Hướng Đường Nghi lảo đảo suýt ngã.
“Em sao vậy?”
“Không có gì đâu! Anh đi lấy xe trước đi, tí em chạy qua lên luôn xe cho nhanh.”
Ưng Sở ngoái đầu nhìn Hướng Đường Nghi ngồi xổm xuống lúi húi buộc dây giày, nói vọng lại rồi xách những túi đồ mới mua chạy vào hầm để xe trong trung tâm thương mại.
Cô nhìn Ưng Sở rời đi rồi lại tiếp tục cột chặt dây giày lại, xuẩy váy đứng lên. Khi cô chỉ vừa mới thẳng lưng đứng dậy, một vùng sáng ở trên đỉnh đầu cô đã bị một cái bóng lớn khác che khuất.
Hướng Đường Nghi giật mình quay người ra sau, đột ngột, cả người cô bị chèn ép lên thành tường.
Vu Phùng Cửu ôm siết lấy cả người cô, kéo cô vào trong một vòng tay mạnh mẽ.
Đôi môi khẽ mở của cô bị một cánh môi khác phủ xuống, cọ sát, bị ngấu nghiến trong cơn điên cuồng, tới tấp và dữ dội.
Vu Phùng Cửu như muốn qua nụ hôn ấy mà xả đi bao nỗi nhớ thương cồn cào chất chứa ở trong lòng và sự giận dữ, thống hận không nói lên thành lời.
Hướng Đường Nghi bị anh hôn xuống bất ngờ như vậy, theo phản xạ muốn giãy dụa.
Hành động ấy của cô vô tình khơi gợi lên sự đau đớn ở trong lòng anh, càng gợi nhớ về sự xa cách bao năm nay.
Trong đầu càng hiện lên cảnh tượng năm năm qua anh sống trong sự vật vã, khổ sở vì không thể tìm thấy cô, lại tưởng tượng đến cũng trong khoảng thời gian ấy, cô đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác, cái hôn của anh lại càng thêm cuồng bạo và chiếm hữu hơn.
“Không! Phùng Cửu! Anh thả em ra… Thả em ra mau lên! Ư hưm!”
Hướng Đường Nghi sợ hãi chống tay lên ngực anh, muốn đẩy ra nhưng không thể.
Cô càng thêm kinh sợ hơn nữa khi hàm răng của cô bị anh cậy ra, lưỡi theo cái hôn bị anh chiếm lấy, thụ động dây dưa với anh. Cả người run rẩy.
Ở eo, cô cảm nhận được đôi bàn tay nóng bỏng của anh đang mơn trớn trên sống lưng thon mềm và bờ mông căng mọng đủ đầy.
Đến khi nhận ra người con gái ở bên dưới thân mình đã kiệt sức vì thiếu hụt đi dưỡng khí thì Vu Phùng Cửu mới buông cô ra khỏi nụ hôn nồng nhiệt ấy.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ẩm ướt như sắp khóc của Hướng Đường Nghi, trán anh dựa sát vào trán cô, lòng bàn tay vẫn vững chắc ôm lấy cô ở trong lòng mình.
Giọng nói của anh khàn đặc, bên trong đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp của anh ẩn hiện sự bất lực, lại đau đớn như một con thú bị thương.
“Đường Nghi, anh đang rất đau…”