Nhưng Hướng Đường Nghi mới là người đang sợ hãi nhất. Luồng khí lạnh mà người tài xế kia nhiễm phải chỉ là một chút tản ra, còn cô mới là mục tiêu chính của những trận cuồng phong từ anh thổi tới tấp vào mặt.
Cô tự hỏi mình đến mệt cả người mất thôi! Rốt cuộc cô đã làm gì sai mà chọc phải vị tổ tông này?!
Vu Phùng Cửu mặt hướng thẳng, nhưng mắt hướng cong, cứ liếc sang nhìn Hướng Đường Nghi.
Cả người cô ngoài làn da trắng và khuôn mặt tạm ổn ra thì chẳng có gì cả, lấy gì để mà anh có hứng thú chứ?
Vu Phùng Cửu hừ lạnh một tiếng, tự đắc ý như vậy rồi ngoảnh mặt đi, chẳng thèm nhìn cô nữa.
Bầu không khí trong xe lúc này mới tạm ổn trở lại.
Con xe sang Porsche Panamera màu xanh tuyền lao đi trên con đường quốc lộ, đang trong lúc tất cả mọi người đều tĩnh lặng, đột ngột chiếc điện thoại ở trong túi quần của Vu Phùng Cửu vang lên.
Anh lấy điện thoại, nhấn nhận cuộc gọi rồi đặt kề lên tai.
Chưa cần đợi người được gọi cất tiếng, từ bên kia đã vang lên giọng cười sang sảng của một người thanh niên.
“Vu đại thiếu gia! Yêu anh nhất trên đời!!!”
Vu Phùng Cửu dù không mở loa ngoài nhưng giọng hét này đâm thủng mất tai anh. Vu Phùng Cửu phát ói lên bởi cái giọng điệu ẻo lả của Giang Yến Cảnh, vô cảm nói.
“Tôi mới chỉ mua xe mới thôi, đừng để tôi cáu quá dùng nó để đâm vào cậu.”
Giang Yến Cảnh: “…” Không hiểu sao người đẹp tự dưng lại tức giận rồi. Không sao, ông đây là người phóng khoáng, không chấp nhặt mấy cái mắng “yêu” này.
Giang Yến Cảnh biết Vu Phùng Cửu thường hay cáu tức nên cố để cho mình chính chắn lại, ra hiệu cho cô em gái xinh đẹp bên cạnh giữ im lặng rồi mới trịnh trọng nói.
“Cậu chủ Vu.”
“Gì?”
“Ông đây nghiêm túc mời cậu đến quán bao, cùng ông đây làm vài ly sâm panh, ngắm cảnh đẹp của thiên hạ.”
“Cút. Không rảnh.”
Vu Phùng Cửu biết ngay tên này gọi điện đến chỉ là để rủ anh đi chơi thôi. Anh thực sự không thích mấy cái nơi ồn ào đấy chút nào, mùi người lẫn lộn, rất khó chịu với một người yêu thích sự sạch sẽ như anh.
Giang Yến Cảnh thấy Vu Phùng Cửu chuẩn bị tắt điện thoại thì hốt hoảng ngăn lại, nài nỉ anh đến.
“Cậu chủ Vu! Anh em lâu ngày không gặp nhau, sao cậu đã lỡ vô tình như thế được? Đến đây chơi đi! Dù sao chúng ta cũng là anh em nối khố, chơi chung với nhau từ khi còn ị đùn ra quần…”
“Mỗi cậu ị đùn thôi.”
“Bốc phét! Hồi nhỏ chẳng phải cậu khóc sướt mướt, phải nhờ mẹ tớ rửa đ*t cho vì lỡ ấy ấy ra giường à?”
“Đó là do cậu để vào giường tôi!!!”
Vu Phùng Cửu không muốn nhắc lại mấy cái chuyện bốc mùi này nữa, tức giận muốn ngắt điện thoại đi.
Giang Yến Cảnh thực sự muốn rủ người anh em này đi thăm thú thiên hạ vì nghe nói dạo gần đây anh đang gặp một số chuyện gây ức chế, cái lòng anh ta tốt như thế đấy, nhưng có được người kia chấp nhận đâu. Khổ tâm hết sức.
Vu Phùng Cửu rời điện thoại ra khỏi tai để tránh xa mấy cái tiếng nũng nịu của Giang Yến Cảnh, anh ta là con thứ trong gia đình danh giá nhà họ Giang, cùng nằm trong tứ đại gia tộc với Vu gia, tương lai sẽ là người kế tiếp nối nghiệp gia đình nhưng tính cách lại chẳng hề nghiêm chỉnh chút nào.
Anh ta là một kẻ sống phóng túng, dù tình nghĩa với anh em nhưng cái tính ăn chơi lêu lổng vẫn bị bêu riếu nhiều hơn.
Vu Phùng Cửu hiện tại đang không có hứng thú ra bên ngoài, đang định ấn tắt điện thoại, chợt ánh mắt của anh lia sang bên cạnh, nhìn thấy Hướng Đường Nghi đang táy máy tay chân cậy cậy vết thương vừa mới đóng vẩy ở trên tay.
“Đừng có mà cậy ra!”
“Oái!”
Vu Phùng Cửu giật mạnh tay của Hướng Đường Nghi ra, khuôn mặt đẹp trai đanh lại, đe dọa cô.
“Cô mà cậy ra nữa thì chảy máu tiếp, nhiễm trùng mặc kệ cô!”
Hướng Đường Nghi bị anh nắm chặt tay, vài giây sau chỗ da bị anh siết vào đã tụ máu đỏ rực, cô hoảng hồn, vội vã xin lỗi anh.
Đôi mắt tròn ẩm ướt chơm chớp rất tội nghiệp.
“Em xin lỗi…”
Giang Yến Cảnh đang luyên huyên ở đầu dây bên kia chợt dừng lại, trợn lớn mắt nghe một giọng nói thanh mảnh vừa nhẹ nhàng vừa e dè đó, cả người lập tức nổi lên máu tò mò, đẩy bay cả cô gái xinh đẹp bên cạnh ra luôn.
“Cậu chủ Vu! Cậu dám giấu ông đây đi chơi gái!”
“… Không phải.”
“Thế thì là ai? Đừng có mà chối! Mau nói xem, đó là ai!”
Vu Phùng Cửu nhìn Hướng Đường Nghi, chợt không biết nói thế nào.
Mối quan hệ của họ là gì nhỉ?
“… Là em gái.”
“Em gái? Lừa người vừa phải thôi, đó có phải là giọng của bé Mĩ đâu?”
“Là em gái… mới.”
Em gái mới? Hai đầu lông mày của Giang Yến Cảnh co tít cả lại, chợt nhớ ra cái gì đó.
“Ý cậu là cô bé gái là con rơi của bố cậu với một con đàn bà nào đó hả?”
“Đúng rồi.”
Giang Yến Cảnh há mồm, có hơi kinh ngạc.
Nghe nói các thành viên trong gia đình nhà họ Vu không hề ưa thích nổi cô bé mới nhận về này, sao đột nhiên Vu Phùng Cửu và cô bé nọ đã đang ngồi cùng nhau rồi?
“Ông đây cóc tin! Chỉ khi cho ông đây được tận mắt thấy cậu và em gái mới của cậu thì cậu hai Yến đây mới tin cậu không giấu bạn đi chơi gái!”
Vu Phùng Cửu thực sự bất lực trước những lời kì kèo của Giang Yến Cảnh, cuối cùng cũng phải nhăn mày mà nhận lời.
“Tôi đến một nơi có chút chuyện, chịu khó đi theo một chút, nhanh thôi sẽ về.”
“Vâng ạ.”
Hướng Đường Nghi đương nhiên không dám cãi anh, khép nép ngồi lui về một góc.
Anh nhìn cô như vậy, trong lòng thoáng nghĩ.
Ngoan ngoãn thật. Đáng yêu quá.
Khoan!
Đợi một chút.
Anh vừa mới nghĩ cái quái gì vậy?