Một tay anh đặt lên trán, ở trên chóp mũi mơ hồ rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Cả người đều có cảm giác ran nóng, rất khó chịu, đầu óc quay cuồng choáng váng.
Hiện tại đối với anh, đến cả thở cũng vô cùng chật vật.
Ốm quá nặng rồi. Đều tại anh không biết giữ gìn sức khỏe cho bản thân.
"Cậu chủ Vu à."
Giang Yến Cảnh đang ngồi ở trên ghế xoay tổng giám đốc của Cristal, một tay chống cằm, thương xót nhìn thằng bạn thân chí cốt của mình hóa ra cũng có ngày hôm nay.
"Cậu thực sự chẳng biết chăm sóc cho chính mình gì cả. Đã ốm yếu như vậy thì phải biết nghỉ ngơi chứ? Sao cứ phải hành hạ mình như thế nhở?"
"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian thôi... Khụ khụ khụ!"
Vu Phùng Cửu cuộn tay che miệng, cả người rung lên vì trận ho khan ngứa ngáy.
Giang Yến Cảnh nhìn mà sốt hết cả ruột.
"Vào bệnh viện không?"
"Không cần. Nằm một lúc nữa sẽ ổn thôi."
"Ổn xong rồi cậu sẽ làm gì tiếp?"
"Làm nốt số công việc."
Giang Yến Cảnh thật sự muốn ngay lúc này quỳ xuống để vái lạy vị tổ tông này một nghìn cái.
Quả nhiên lời nói của anh ta đối với anh chỉ như là gió thoảng mây bay, xuôi tai này lọt tai khác với anh thôi mà.
Giang Yến Cảnh đau buồn hết sức, chỉ còn lại một cách duy nhất để bắt ép tên này thôi nghĩ đến công việc nữa thôi!
Trước con mắt nghi hoặc của Vu Phùng Cửu, anh ta đột ngột quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế sô pha, ôm lấy tay anh mà nũng nịu.
"Anh Cửu ơi, ngày hôm qua anh đã dày vò em đến cả đêm thao thức vì lo lắng, thế mà hôm nay anh còn muốn khiến cho em sốt ruột đến ăn uống không xuôi sao?"
"Anh chẳng thương em gì cả! Bé dỗi đấy! Nếu như anh còn không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng là em lên giường ngủ cùng anh luôn đấy!..."
Cạch cạch cạch...
Tiếng bản lề ma sát phát lên, cả hai con người ở trong phòng đều giương mắt nhìn hết về phía cánh cửa phòng đột ngột được mở ra.
"..."
Hướng Đường Nghi nhìn hai người bọn họ, bờ môi hé mở đang định lên tiếng thì bắt gặp phải cảnh tượng này.
Mà hai người ở trong phòng cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, động tác giơ chân tính đá cho Giang Yến Cảnh một phát của Vu Phùng Cửu bị khựng lại ở giữa không trung.
"Thật vô lễ rồi. Xin phép không làm phiền hai người nữa."
Hướng Đường Nghi đặt bình giữ nhiệt đựng cháo lên một chiếc bàn nhỏ gần cửa văn phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Mãi lúc sau hai kẻ kia mới có thể hoàn hồn mà phản ứng lại.
Vu Phùng Cửu và Giang Yến Cảnh đồng loạt nhìn nhau, hốt hoảng mà đá nhau ra.
"Mẹ tên điên! Cút ra ngoài!"
Hướng Đường Nghi đã chạy xuống dưới sảnh Cristal, trên đường đi, nhìn thấy có một hòn đá ven đường, cô vung chân sút mạnh vào nó.
Trong cơn tức tối, cô không nghĩ một cú đá của mình đã làm ra rất nhiều chuyện sau đó.
Viên đá bay đi như xé gió ở trong không khí, nhắm thẳng vào chân của một tên cướp giật đang chạy trên đường khiến cho hắn kêu thé lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất.
Cảnh sát chạy ngay đằng sau đã đè lên người hắn, lấy lại cái túi xách mà hắn cướp được từ một bà lão đang đi trên đường.
"Cảm ơn cô gái trẻ. Cô thật là một công dân tốt! Cú sút công lý rất có uy lực!"
Hướng - công dân tốt - Đường Nghi chỉ biết đờ mặt mà im lặng, rồi giật giật khóe miệng mà câu lên.
Cô chỉ tức giận vung chân lên thôi mà đã vu vơ trở thành anh hùng công lý trong mắt của mấy người cảnh sát rồi sao?
Nhưng Hướng Đường Nghi không thể nói là mình chỉ vô tình lập công được, chỉ biết đường mà gượng gạo mà nghe những câu khen ngợi của người cảnh sát trung niên và xòe ray nhận kẹo của bà lão bị cướp đồ.
"Tiểu Nghi!"
Vu Phùng Cửu đã chạy ra bên ngoài, vì cơn ốm sốt và sự hụt hơi khi chạy nên khuôn mặt anh đỏ ửng, đôi mắt đã nhuốm một tầng sương mờ.
Anh đang bị ốm rất nặng, vì vậy nên khi vừa mới chỉ dừng lại, anh đã ho lên một cơn sặc sụa, nhìn mà tưởng như anh sắp tắc thở luôn rồi.
Tiếng thở nhiều lúc bị hụt đi.
Cả cơ thể của cô đều khựng lại bởi tiếng gọi ấy, ghé đầu nhìn ra sau, ánh mắt vô cảm của cô khiến cho anh cảm thấy sững sờ.
"Tôi xin lỗi vì đã phá hỏng không gian của hai người."
"?, em nói cái gì vậy?"
"Thì chẳng phải anh ra đây là vì muốn tôi xin lỗi anh sao? Tôi xin lỗi vì đã phá hỏng tâm trạng của hai người."
Khuôn mặt vô cùng điển trai của Vu Phùng Cửu chưa bao giờ đờ ra trông ngố đến như vậy. Sau một lúc dè dặt quan sát hết những biểu hiện ở trên khuôn mặt của cô, anh mới mấp máy môi dám cất lời.
"Tiểu Nghi, xin lỗi em."
"Hả? Sao lại xin lỗi tôi?"
"Xin lỗi vì đã làm em giận."
"Cái gì cơ? Anh nói gì vậy? Tôi giận ai chứ?"
Sau khi nói ra câu đó, chính Hướng Đường Nghi cũng phải khựng người lại rồi mím chặt hai môi vào với nhau.
Mấy viên kẹo ngọt mà bà lão vừa nãy tặng từ lúc nào đã bị cô bóp nát trong tay.
Cô đang cảm thấy tức giận?
Có lẽ vậy.
Cô tức giận bởi vì lời nói của Giai Di và cảnh tượng mới nãy đã khiến cho cô phải nghi ngờ.
Anh đã khiến cho cô khốn khổ, không cho phép cô yêu ai khác. Vậy mà còn có kiểu hẹn hò bí mật này sao?
Sao ai cũng thích hẹn hò bí mật vậy?
"..." Sau một lúc ổn định lại hơi thở, Hướng Đường Nghi mới có thể mở miệng để nói: "Tôi không muốn anh bắt ép tôi ở bên anh chỉ để nối dõi tông đường."
Vu Phùng Cửu há miệng: "???"
"Nếu như anh yêu anh ta, vậy hai người cứ công khai ở bên nhau đi, không cần phải lén lén lút lút là chuyện mờ ám đâu."
"Tiểu Nghi à."
Vu Phùng Cửu ôm lấy hai má cô mà nâng lên, lo lắng đến cực độ.
"Em hiểu lầm rồi!"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm là sao?"
Hướng Đường Nghi dù có hờ hững như thế nào nhưng đột ngột bị anh kéo đến sát mặt mình như vậy thì cũng không thể tránh khỏi việc toàn thân run lên.
"Anh với cậu ta không phải là kiểu đó."
"Kiểu đó? Nhưng chẳng phải vừa nãy hai người..."
"Anh là nam thẳng." Giọng nói của Vu Phùng Cửu vô cùng chắc nịch: "Chỉ có mình em thôi."
Giữa một khu phố đông người qua lại, trên vỉa hè ngoài đường dòng người đổ vào như nêm, anh lại có thể nói ra một câu với tông giọng bình tĩnh như vậy.
Cô mấp máy môi, đôi mắt dò xét.
"Thật?"
Vu Phùng Cửu gật đầu.
"Thật!"