Sau khi gọi điện thông báo lại với phía bệnh viện và nhà họ Tống, Vu Phùng Cửu nấu một nồi cháo thịt bằm rồi đổ ra một cái bát tô, bê tới rồi đặt ở trên bàn cho cô.
“Ồ, anh quên mang theo thìa rồi.”
Thế là Vu Phùng Cửu lại chạy lại vào trong phòng bếp.
Vu Hải Niệm nhìn bố mình rời đi rồi lại liếc lên khuôn mặt thẫn thờ của Tống Minh Tuệ, không thể nhịn được mà đi tới, cầm lấy một góc áo của cô mà giật giật.
“Dì Tuệ ơi, dì có sao không ạ? Tại sao trên đầu dì lại quấn băng thế?”
Đôi đồng tử của Tống Minh Tuệ khẽ động đậy rồi hạ thấp xuống nhìn cô bé, đôi môi nhạt màu do sức khỏe chưa thể khôi phục được hoàn toàn từ sau ca phẫu thuật khẽ mấp máy.
Thay vì trả lời câu hỏi của Vu Hải Niệm, cô lại mù mờ hỏi ngược lại cô bé.
“Cháu... sáu tuổi có phải không? Sáu tuổi...”
Vu Hải Niệm ngơ ngác nhìn cô, cũng gật gật đầu.
“Vâng. Năm nay cháu sáu tuổi.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Tống Minh Tuệ mỉm cười rồi xoa đầu con bé.
Vậy là đúng rồi. Cô mất trí nhớ sáu năm trước, và Vu Hải Niệm cũng được sinh ra vào sáu năm trước. Con bé là con của cô...
“Tiểu Niệm à, từ nay con đừng gọi mẹ là dì nữa được không?” Tống Minh Tuệ vuốt lên khuôn mặt xinh xắn của con gái: “Có thể... gọi mẹ một tiếng được không?”
Vu Hải Niệm có thể cảm nhận được những đầu ngón tay đang đặt trên má mình run rẩy. Tống Minh Tuệ mong chờ nhìn cô bé, đôi mắt ẩm ướt lệ.
Vu Hải Niệm mấp máy môi, cô bé bối rối nhìn lên Tống Minh Tuệ rồi vội vã xoay mặt đi.
“Dì đợi con một chút được không?”
Tiếng gọi “mẹ” là tiếng gọi mà cô bé đã cất giữ trong lòng nhiều năm không dành cho bất cứ ai cả. Vì thế nên đột ngột Tống Minh Tuệ nói vậy khiến cho cô bé cảm thấy lúng túng, chưa có đủ sự chấp nhận để nói ra.
Thấy con gái chạy vào trong phòng ngủ, Tống Minh Tuệ cũng chỉ biết ngồi nhìn từ xa bởi vì cô đã mệt lắm rồi khi phải đi một quãng đường dài từ bệnh viện để về đến chung cư ngay khi vết thương sau phẫu thuật mới hồi phục được đôi chút, một phần cũng là vì trong lòng có đôi chút hụt hẫng.
Cô hiểu con bé vẫn chưa thể chấp nhận cô ngay được, dần dần rồi sẽ ổn cả thôi.
“Tiểu Tuệ, em ăn cháo đi cho nóng.”
Vu Phùng Cửu cầm thìa đưa cho cô.
Nhìn Tống Minh Tuệ chậm rãi múc từng muỗi cháo một. Trong ngực của Vu Phùng Cửu như bị ai đó bóp nghẹt tim gan.
Cũng vì anh mà cô phải vác tấm thân ốm yếu ấy đi một quãng đường xa, anh cảm thấy vô cùng có lỗi, giá gì anh có thể đổi mạng thay cho cô.
Tống Minh Tuệ ăn rất vừa miệng với những món do Vu Phùng Cửu nấu ra, cô ngậm một thìa cháo, đôi mắt hoe đỏ vì bị ốm sốt ngẩng lên nhìn Vu Phùng Cửu.
Cô thấy khuôn mặt trầm tĩnh của anh, trong đôi con ngươi mênh mông như biển hồ của anh nhìn cô đều là sự quan tâm, Tống Minh Tuệ không thể kìm được mà vươn tay ra, vuốt ve lấy khuôn mặt của anh.
“Phùng Cửu, đợi em ăn hết bát cháo này, anh cho em hôn anh nhé?”
Vu Phùng Cửu cưng sủng cô, gật đầu.
“Được, em khỏe rồi thì em làm gì trên người anh cũng được.”
Nghe vậy, hai mắt của Tống Minh Tuệ lập tức sáng lên, trong lòng cô nổi lên sự thích thú.
“Em cũng cắn lên cổ anh vài cái nhé?”
“Được.”
“Thế sẽ có được không?”
“Được chứ.” Cả cái mạng này của anh đều thuộc về tay em.
Tống Minh Tuệ bị bệnh, anh đau lòng muốn chết, làm gì có gan từ chối cô.
Tống Minh Tuệ nghe vậy thì cả người đều thoải mái, bát cháo đang ăn cũng ngon hơn hẳn.
Tối nay vậy là lại có thịt để ăn rồi.
Vu Phùng Cửu chống cằm ngắm nhìn lên dáng vẻ nô nô sau khi ăn của cô, thấy cô quệt miệng rồi đặt bát cháo xuống bàn. Trông đến là ngoan.
“Phùng Cửu, em đã từng mơ đi mơ lại một giấc mơ, và cùng mơ về một chàng trai.”
Bất chợt Tống Minh Tuệ cất tiếng khiến cho Vu Phùng Cửu bất ngờ mở to mắt nhìn cô, nghe giọng cô chậm rãi nhỏ nhẹ.
“Người con trai đó đã hứa sẽ cưới em, liều đem cả mạng sống của mình để cứu sống em tận hai lần, em biết người đó yêu em như thế nào và em cũng như vậy, em cũng yêu người con trai ấy bằng cả máu và trái tim của mình.”
Mi tâm của Vu Phùng Cửu run lên.
“Thế sao… Vậy thì người con trai ấy là ai thế?”
“Phùng Cửu, anh không có gì muốn nói với em sao?”
Bị Tống Minh Tuệ hỏi ngược lại khiến cho Vu Phùng Cửu bỗng chốc trở nên lúng túng, anh lắc đầu rồi lại chăm chú nhìn cô, chỉ thấy cô trách hờn.
“Anh đến giờ con chưa chịu thừa nhận sao? Gương mặt của chàng trai ấy em đã thấy rõ, cả những kí ức ngày xưa em cũng đã nhớ hết lại rồi, anh còn định giấu em đến bao giờ nữa?”
“Tiểu Tuệ, em nói vậy có nghĩa là…?”
Vu Phùng Cửu kinh ngạc đứng bật cả người lên, anh tròn mắt nhìn cái gật đầu của cô, toàn thân thể bỗng chốc buồn rủng vì quá mức xúc động.
Cô đã nhớ lại hết rồi sao?!
Anh đã từng nghĩ… Anh đã từng sợ rằng những kí ức đẹp đẽ mà hai người đã cùng nhau trải qua trước đó sẽ chỉ còn lại một mình anh lưu luyến, nhưng không ngờ…
“Mười ba tuổi em chuyển đến nhà anh ở, mười ba tuổi em được anh hứa hôn. Mười tám tuổi gặp lại anh, rồi chúng ta cùng nhau sinh ra Tiểu Niệm, nhưng chưa bao lâu lại phải rời xa. Rồi đến năm hai mươi tư tuổi đây…” Tống Minh Tuệ ôm lấy khuôn mặt của Vu Phùng Cửu: “Em cuối cùng cũng ở bên anh rồi.”
“Hướng Đường Nghi trước kia và Tống Minh Tuệ của hiện tại… đều là người phụ nữ của anh.”
“Tiểu Tuệ!”
Vu Phùng Cửu ôm chằm lấy người cô, giống như một đứa trẻ, anh bỗng bật khóc nức nở rồi dụi đầu vào hõm cổ của cô.
Anh thề, chưa bao giờ anh khóc lớn như thế này đâu.
“Lần này anh hứa sẽ yêu thương em thật tốt, sẽ không làm tổn thương em, rời xa em nữa, vợ ơi.”
“Bố… Hai người…”
Bỗng nhiên Vu Hải Niệm từ trong phòng ngủ xông ra.
Cô bé nhìn lên khuôn mặt ngơ ngác đang dầm dề nước mắt của hai bố mẹ mình, tấm thân bé nhỏ run lên.
Cô bé không thể nào tin nổi, lời bộc bạch của cả hai người bọn họ đã lọt được vào tai của cô bé.
Vừa nãy Tống Minh Tuệ đã nói rằng… cô chính là mẹ của cô bé? Là người đã sinh ra Vu Hải Niệm?
Thậm trí Vu Phùng Cửu còn gián tiếp thừa nhận là như vậy.
Thế có nghĩa là…?
“M, mẹ?”