Lúc đang đi trên đường, thấy một cái buồng chụp ảnh lạ lạ nên cô kéo anh vào chơi thử dù cho Vu Phùng Cửu có nhăn nhó mặt mày ra sao.
Kết quả, mặt anh ở trong ảnh cau có trông rất buồn cười.
Nhưng Hướng Đường Nghi thích anh, nên mấy tấm ảnh này với cô vẫn đẹp đến in sâu vào trong kỉ niệm.
Bây giờ đã sắp mười giờ đêm rồi, thường ngày trong khoảng thời gian ấy, Vu Phùng Cửu đã đá cửa phòng cô rồi khênh cô đi lên tầng hai, hành hạ cô bằng cả chục đề bài học hành.
Dù đau khổ, nhiều lần cô vừa làm bài vừa khóc ròng bởi vì anh nghiêm khắc quá. Nhưng dù sao ở bên anh cũng rất vui mà…
Hướng Đường Nghi cứ mỗi lần nghĩ đến Vu Phùng Cửu là lại thêm một lần nữa cô nhớ anh, muốn gặp anh.
Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Và tại sao anh lại bắt cô chỉ được ở trong phòng?
Đang thơ thẩn nghĩ ngợi, đôi chân nhỏ cong lên vung vẩy trong không trung, đột ngột, cánh cửa phòng cô vang lên những tiếng gõ cồng cộc.
“Cô hai, lão gia cho gọi cô ạ.”
Lão gia? Ý là Vu Khải Liễm á hả?
Tại sao ông lại gọi cô nhể? Bình thường, đối với ông mà nói, cô chỉ như là một người vô hình mà thôi. Bỗng nhiên hôm nay lại gọi cô đến gặp mặt.
Hướng Đường Nghi đi đến bên cửa nhưng không mở cửa ra, tuyệt đối nghe lời theo lời dặn của Vu Phùng Cửu.
“Bố tôi sao? Ông ấy gọi tôi để làm gì?”
Người hầu ở bên ngoài đáp lại bằng một âm điệu đều đều vô cảm.
“Cái này thì tôi không biết, nhưng tôi đoán có thể đó là chuyện quan trọng. Cô hai cứ đi theo sau tôi là được.”
“Không được đâu, hôm nay thì không được. Tối nay tôi không thể rời khỏi phòng.”
“Tại sao?”
“Hả? À…” Hướng Đường Nghi líu lưỡi nói: “Trong, trong truyện có nói nếu trẻ em mà đi đêm, rời khỏi phòng một mình, thì sẽ bị phù thủy bắt đi.”
“Cô hai, tôi không phải phù thủy.”
“Hơ hơ… Nhưng tôi cũng không thể mở cửa được đâu.”
Người hầu không biết vì sao Hướng Đường Nghi lại khó bảo như vậy, nhưng lệnh của Vu Khải Liễm là làm mọi cách để có thể lôi Hướng Đường Nghi ra bên ngoài, cô ta không thể làm trái lời của ông ta được.
“Cô hai. Tôi chỉ là nghe ngóng thôi. Hình như, đại thiếu gia đã làm gì đó khiến cho lão gia trách tội. Cô là nhân chứng duy nhất chỉ ngài ấy, vậy nên ngài ấy đang rất cần cô làm bằng chứng cho nỗi oan của mình…”
“Cái gì?!”
Hướng Đường Nghi nghe tin Vu Phùng Cửu bị phạt tội, lấp tức vội vàng bật tung cửa mở ra.
Tại sao anh lại bị phạt tội?! Vu Phùng Cửu là người tốt, làm sao anh mà phạm tội gì được cơ chứ?!
Cô là người duy nhất có thể giúp anh thoát tội sao? Được thôi! Cô sẽ đi tìm anh!
Đã từng một lần hứa sẽ bảo vệ anh, là sẽ bảo vệ anh cả đời!
Hướng Đường Nghi hấp tấp kéo tay của nữ hầu kia chạy nhanh ra ngoài vườn, khi đi đến gần căn nhà thờ tổ tiên mà nữ hầu kia nói, cô ngoái đầu nhìn quanh khắp nơi, mắt đảo dáo dác, lo đến hốc mắt đỏ ửng.
“Đâu? Anh ấy đâu?”
“Đây, lão gia đang chờ cô ở trên này.”
Đột ngột Hướng Đường Nghi bị khống chế từ đằng sau, cả người cô bị nữ hầu kia siết chặt lại, miệng thì bị cô ta dùng giẻ bịt lại.
Cô kinh hoảng giãy dựa nhưng mà không được, lực siết ở ngực cô quá lớn khiến cho phổi tim cô bị chèn ép rất nặng nề, không thể thở được.
“Yên lặng nào, lão gia giận bây giờ.”
Nữ hầu đó lôi cô đi xềnh xệch vào trong nhà thờ tổ tiên, dùng cả hai tay để siết chặt lấy người cô rồi kéo lê ở trên mặt đất, cả người cô cọ sát xoèn xoẹt vào sàn gỗ, da ứa đỏ, có một số chỗ đã toác máu.
Hướng Đường Nghi điên cuồng giãy dựa nhưng chỉ với sức của cô thì không đủ để giãy thoát ra khỏi một người trưởng thành hơn mình cả chục tuổi.
Bị lôi lên tầng hai của gian thờ cúng, Hướng Đường Nghi bị nữ hầu đó ném xuống ngã lăn lốc vào trong một căn gác xép.
Nữ hầu đó thở ra hổn hển, vừa mỉm cười khoá kín cánh cửa ở sau lưng lại, nhốt cả cô ta và cô ở trong cùng một không gian.
Hướng Đường Nghi ho ra sặc sụa, cổ họng rát đến nỗi cô ứa cả nước mắt vì đau đớn. Vội vàng lùi chân ra sau, tấm thân nhỏ đập vào cánh cửa kính rất lớn ở sau lưng.
“Cô định làm gì?!”
“Lão gia bảo tôi đưa cô đến đây rồi canh chừng cô cho đến khi nào cô xem được hết những gì đang diễn ra.”
Những gì đang diễn ra? Vu Khải Liễm bắt cô đến đây để chứng kiến? Nhưng là chứng kiến cái gì…?
Hướng Đường Nghi lo sợ nhìn nữ hầu kia vẫn đứng chắp tay sau hông, dựa vào lưng cửa không hề nhúc nhích một chút nào nữa.
Cô vẫn chưa hiểu được tình hình hiện tại. Trong đầu cô là ngổn ngang trăm mối tơ vò. Gian nan nhất là không biết phải cởi nút ở đâu trước tiên.
Mọi thứ quá rối bời rồi… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cô vậy…?
Ngay khi dòng suy nghĩ chỉ vừa mới chợt dứt, bỗng nhiên Hướng Đường Nghi nghe thấy ở xa xa đâu đó những tiếng động khe khẽ lạ lùng, phát ra từ một nơi cách đó không xa.
Để ý kĩ hơn, thì nó giống như là một tiếng phát lên đây nhịn nhục đau đớn.
Hướng Đường Nghi sững sờ, căng cứng quay người ra đằng sau. Khuôn mặt và cả người cô đều áp lên tấm kính lớn, đôi mắt mở to nhìn hai bóng người đàn ông đứng ở dưới bìa rừng, trong sân sau, cách nhà thờ một khoảng.
Cô thấy… Vu Phùng Cửu đang ngồi quỳ gối ở giữa sân, tấm lưng anh đầm đìa máu tươi đang rỉ ra từng những vết thương chằng chịt của roi da.
Vu Khải Liễm vân vê cán rồi cầm trên tay, giọng điệu nghiêm nghị cứ như ông ta đang răn dạy con cái về một lỗi đánh nhau hay dại dột nào đó khác vậy.
“Hình như bố đã thả lỏng con quá lâu đến nỗi con hình như dần quên mất một điều rồi. Hiện giờ mới chỉ là một con chim non chưa đủ lông đủ cách đã gân cổ lên đòi mổ lại chim lớn sao?”
“Phùng Cửu à, cả con và tất cả mọi thứ hiện tại đều đang nằm trong tay bố, con vẫn chưa tới lúc có đủ sức lực để lật đổ bố được đâu.”
“Vì con là con của bố nên bố sẽ cho con một cơ hội. Im lặng chịu năm mươi lần roi quất, hoặc để bố bán nó đi.”
Mồ hôi ở trên trán Vu Phùng Cửu rơi xuống thành dòng, da mặt anh đã tái xanh cả lại, cả người run rẩy, mất máu và những cơn đau như xé gió khiến cho anh dần mất đi ý thức, nhưng tuyệt đối sẽ không ngã xuống!
“Cứ đánh tôi tiếp đi. Còn ba mươi tám roi nữa!”
Vu Khải Liễm chậc mọi tiếng, bàn tay giơ lên quật mạnh vào lưng của Vu Phùng Cửu.
Hướng Đường Nghi bị ngăn cách với bên ngoài hời một lớp kính, nhìn một màn như vậy, cả người cô đã run rẩy mà ngã phịch xuống đất. Hai tay kinh hoàng che miệng lại.
Cô không thể nghe thấy rõ ràng những âm thanh ở bên ngoài kia, nhưng chỉ duy nhất tiếng roi da xẻ dọc không khí và âm giọng đầy đau đớn của Vu Phùng Cửu.
Những âm thanh hãi hùng đó cứ thế lọt vào trong tai cô, dằm nát trái tim cô.
“Không!… Không! Phùng Cửu! Phùng Cửu! Bảo ông ấy dừng lại đi! Bảo ông ấy dừng lại đi!!!”
Hướng Đường Nghi điên cuồng cào lên lớp cửa kính, nước mắt nhễ nhại chảy ở trên má.
Chưa bao giờ có thấy kinh hãi và tuyệt vọng như vậy, cả hai cách nhau chưa đầy năm mét, nhưng cảm giác như xa tận muôn nghìn dặm.
Cô gào lên trong đau đớn, nhưng anh lại không thể nghe thấy được.
Phùng Cửu… người đàn ông tương lai sẽ cầu hôn cô…
“Cô hai, đại thiếu gia đang nhận phạt thay cho cô vì tội hai người có những thứ tình cảm cấm kị với nhau. Nếu như cô không muốn ngài ấy chịu đựng thêm những cơn đau nghiệt ngã vì cô, vậy thì hãy cuốn gói rời khỏi đây.”
“Tôi đi là được chứ gì?… Tôi đi là được chứ gì?…”
Hướng Đường Nghi dần dần tuột xuống, quằn quại trong những cơn đau đớn như đang giằng xé tim gan cô.
Đau quá. Không thở được…
Vạt váy trắng cô đang mặc trên người đã bị nhuốm bẩn bởi bụi đất, nay còn bị thấm ướt bởi những giọt nước mắt.
“Tôi sẽ đi… Tôi sẽ đi… Làm ơn hãy tha cho anh ấy…”