Giòi bọ bâu quanh người chúng, và cơ thể của chúng thì đang toát ra một thứ mùi như cống thải.
Bọn chúng không giống cô…
Chợt.
Có một đứa trẻ trong đám đó vô tình lọt vào mắt của Vu Hải Niệm.
Đó là một đứa bé gái tầm tầm tuổi cô, chân tay, mặt mũi chi chít những vết tím bầm bẩn thỉu không khác gì những đứa trẻ kia, đoán rằng nó mới đi về sau khi hoàn thành xong đống công việc nặng nhọc nào đó (do bị lũ người lớn sai bảo) vì trên tay nó đang cầm một bọc thức ăn nguội.
Chắc vì gấp quá nên nó không để ý, khi chạy qua người cô thì vô tình va phải bả vai của Vu Hải Niệm.
“Ối!”
Cô bé kia trượt chân suýt ngã, may mắn được A Hào nhanh tay cầm cổ áo giật lại nên đứng khựng lại được ở giữa không trung. Nhưng còn học thức ăn kia thì…
Vu Hải Niệm nhìn cô bé hét toáng lên rồi suy sụp quỳ gối xuống đống thức ăn đã bị đánh rơi vung vãi ra khỏi cái bọc ni lông lỏng lẻo. Đây là thức ăn để cô bé với người thân ăn sau mấy ngày nhịn đói.
Vu Hải Niệm không nỡ nhìn đưa trẻ này khóc rống lên trong tuyệt vọng, liền sờ soạng ở trong túi áo khoác của mình ra một tờ tiền một trăm tệ. Thấy có vẻ không nhiều, cô lại rút thêm hai tờ tiền hồng ra nữa rồi nhanh chóng dúi vào trong túi áo (hay là chỗ rách ở trên áo nhỉ?) của cô bé kia.
“Em gái nhớ giấu cho cẩn thận, đừng để bị người khác cướp mất.”
Cô thì thầm vào tai của cô bé ấy, hành động của cô quá nhanh đến nỗi đứa bé gái chỉ kịp nhìn thấy một tờ màu hồng hồng sượt qua mắt của mình, tuy không biết cô cho mình bao nhiêu tiền nhưng đó chắc chắn không phải là một số tiền mà cô bé dù lao động cật lực trong hơn hai tháng là sẽ có.
“Nhớ mua cái gì đó ngon ngon mà ăn nhé.”
Cảm nhận được sự cộm lên của giấy tiền cọ vào da thịt, cô bé kia không nhịn được mà run rẩy, gật đầu với Vu Hải Niệm rồi vội vã chạy về nhà.
Dù chỉ là thoáng qua, cô vẫn có thể nhìn thấy được những vệt nước trong sáng thoảng qua trong đôi mắt của cô bé đó khi ngoái đầu nhìn cô lần cuối cùng. Có lẽ là cảm ơn.
Vu Hải Niệm nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của đá trẻ khuất dần về phía xa rồi quay người đi, nắm lấy tay của A Hào đi tiếp.
…
Vì đã để rơi vãi mất đống thức ăn nên đứa bé gái - tên là Cẩm - đã ngẫm nghĩ rồi chạy ra khỏi khu ổ chuột, len lén mua một gói thức ăn nóng hổi về để mình cùng anh trai ăn chung.
Xách chiếc túi đang hà hơi thơm lừng ở trên tay, Cẩm vui sướng chạy tung tăng về nhà.
Nó biết anh trai nó còn phải làm nhiều việc cực nhọc hơn nó vì là con trai nên bị đám người lớn xấu xa kia bóc lột. Nó thương anh nó lắm. Để nó không bị đám xấu xa kia bắt ép đi làm gái mại ***, anh nó đã phải nằm chịu để bọn chúng đánh cho thừa sống thiếu chết, làm công cho bọn chúng với số tiền công ít ỏi.
Ngoài bốc vác đất đá, vận chuyển hàng, làm việc nhiều giờ trong những cửa hàng hay trong một môi trường thi công không đủ điều kiện an toàn… chúng đôi khi sẽ bị sai đi ăn xin ở ngoài đường, hoặc xuống sông đãi vàng.
Nếu như không kiếm được đủ tiền trong ngày hôm nay, chúng sẽ bị đánh đập tàn bạo và bị bỏ đói trong nhiều ngày liền.
“Anh ơi! Anh ơi! Xem em mang về cái gì nè!… Anh ơi?”
Cẩm vui sướng đẩy cửa nhà ra. Đột ngột nét cười trên khuôn mặt của cô bé chợt đông cứng.
Ở trong mái nhà được lợp tôn sơ sài chẳng khác gì một cái máng lợn, anh trai của nó với cơ thể bầm dập bị một lũ người lớn đè ở trên đất.
Vết máu xuất hiện loang lổ trên bộ quần áo mà anh trai nó đang mặc, ở trên cả nền nhà và dính trên những cây gậy sắt mà lũ người lớn đang cầm ở trên tay.
Thấy Cẩm đứng đờ đẫn ở ngoài cửa, Hiên nghiến răng, hốt hoảng hét lên.
“Cẩm! Chạy đi!”
Nhưng cô bé còn chưa kịp lùi chân ra sau, từ sau lưng của cô bé, một gã đàn ông trung niên xuất hiện rồi giật lấy tóc của nó, ném bay cả cơ thể gầy gò của nó vào trong gian nhà chật hẹp.
“Mày nghĩ rằng lũ ranh con chúng mày có thể chống đối được bọn tao sao?”