Hướng Đường Nghi không thể làm trái lời của Vu Phùng Cửu, cô vẫn luôn cắn răng, yếu ớt chống cự nhưng đều bị sự xâm phạm bá đạo của anh đè nén xuống.
Sự tội lỗi trong lòng mỗi lúc càng chất chứa nhiều hơn, giày vò cô đến đau đớn.
“Phù…”
Một giọt mồ hôi ở trên trán chảy dọc trên sườn mặt sắc nét của Vu Phùng Cửu, rơi xuống thân thể mềm mại của người con gái đang nằm bất tỉnh ở bên dưới thân anh.
Hướng Đường Nghi vì quá mệt mỏi mà thiếp đi trong lúc hai người đang làm tình, mi tâm nhắm nghiền, hàng lông mi cong cong như cánh bướm đôi khi sẽ khe khẽ run lên.
Cô gái nhỏ khi ngủ cũng không an phận, đôi khi hai đầu lông mày sẽ chau chặt vào nhau, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc cứ như cả ở trong mơ, cô vẫn bị Vu Phùng Cửu chiếm lấy mà dày vò.
Vu Phùng Cửu rút thứ to lớn xù xì bị bao phủ một lớp bóng loáng ra khỏi tiểu huy*t non mềm, anh bế cô lên, đi vào bên trong phòng tắm.
Dòng nước ấm đổ đầy ở trong bồn tắm được làm từ đá cẩm thạch hai màu trắng đen, bao phủ lấy một thân thể cường trắng của một người đàn ông đang ôm lấy một cô gái nhỏ nhắn màu trắng nõn đang mê ngủ.
Vu Phùng Cửu chống cằm lên tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hướng Đường Nghi đang được bao bọc ở trong lồng ngực rộng lớn của anh.
Lúc đầu cô còn đang nhíu mày đầy khổ sở, nhưng sau khi được một dòng nước ấm bao quanh, và cảm nhận được một nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh đang dán lên lưng mình, cô thở ra một hơi thoải mái rồi thiu thiu ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ xinh đổ gục trên cánh tay anh.
Vu Phùng Cửu nhìn thấy phản ứng trong tiềm thức cô cũng muốn được ở bên anh, khóe miệng bất giác mà nở một nụ cười ôn nhu, ánh mắt anh nhìn cô cũng tràn ngập những cảm xúc âu yếm.
Anh ôm lấy cô càng chặt hơn nữa, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
“Chẳng phải ở bên anh, em ngủ rất ngon sao?”
Sau khi lau sạch cơ thể cho cô, Vu Phùng Cửu bọc cô trong một chiếc khăn tắm bằng bông cao cấp rồi bế cô lên giường mình, hai cơ thể trần trụi cứ thế dán lấy nhau không một khe hở, yên tĩnh cùng nhau trải qua một buổi đêm.
…
Hướng Đường Nghi vì luôn lo sợ sẽ bị người khác bắt gặp, một phần cũng là vì không muốn ở cùng với anh nên sau mỗi khi tỉnh dậy, cô đều vội vàng mặc quần áo rồi rời đi ngay mặc dù cơ thể đang vô cùng đau nhức.
Vu Phùng Cửu chán nản vì cứ mỗi khi mở mắt, cảnh tượng đầu tiên mà anh phải thấy chính là bóng dáng của người mà mình yêu đang vội vội vàng vàng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Nhiều lần anh giữ cô lại để ăn sáng với anh rồi hẵng đi sau, những lúc đấy, Hướng Đường Nghi đều sẽ trừng mắt đầy khó chịu với anh rồi vùng vằng bỏ đi luôn.
Chỉ đến khi trời tối anh mới được ở bên cô, cảm giác thật chẳng thoải mái chút nào.
Hai tháng trước Vu Phùng Cửu đã ra thời hạn cho cô rằng trong một tuần cô phải chia tay với Ưng Sở, nhưng Hướng Đường Nghi nằng nặc cầu xin anh hãy đợi đến ngày lễ tết giáng sinh, cô đã từng hứa với Ưng Sở sẽ cùng anh ta đi chơi trong đêm ngày hôm đó.
Dù không vui nhưng Vu Phùng Cửu không làm cách nào để có thể từ chối được cô.
Vu Phùng Cửu sau khi ăn sáng xong thì đến tập đoàn Cristal để làm việc, ngồi được một lúc ở trong văn phòng tổng giám đốc, Vu Phùng Cửu đã bị làm phiền bởi sự xuất hiện của một kẻ mà anh lưu tên ở trong danh bạ là: “Óc chó vô tri”.
“Hú hú! Cậu chủ Vu ơi! Tối nay đến Hiểu Tinh Cư làm vài ván bida với tôi không?”
Giang Yến Cảnh sau một tuần bị bố mẹ cấm túc ở trong nhà không được đi đâu cuối cùng cũng đã được phóng sinh ra bên ngoài, ngay lập tức đã nghĩ đến việc đi chơi rồi.
Vu Phùng Cửu thật sự bó tay với thằng bạn này của mình, dù bản thân đang là giám đốc của công ty giải trí hàng đầu đất nước, mà bản thân lại chẳng mấy tích cực gì với công việc cả.
Làm việc giỏi thì giỏi thật đấy, nhưng lười biếng vô độ, đôi khi, vì chơi bời quá nhiều mà bị bố Giang cầm roi quật gãy chân, hại Vu Phùng Cửu phải cùng lúc tiếp quản cả Cristal và Giang thị trong một khoảng thời gian.
“Không rảnh.”
“Hả?!”
Giang Yến Cảnh ú ớ, khuôn mặt hiện rõ lên sự thất vọng.
“Sao lại không đi? Mãi tôi mới có thể lách qua được sự quản giáo gắt gao của lão già nhà tôi mà đi chơi được đấy! Một tuần xa nhau, cậu thực sự không nhớ tôi à?”
Vu Phùng Cửu vẻ mặt hờ hững.
“Nếu có thời gian để nhớ cậu, tôi thà đi ** còn hơn.”
Giang Yến Cảnh: “…” Ha ha ha… Người ta nói Vu tổng vạn tuế là một người vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, thế mà tại sao khi nói chuyện với anh ta, anh có thể phát ngôn ra được những câu nói giàu hình ảnh biểu tượng như thế này?
Giang Yến Cảnh nhìn Vu Phùng Cửu lại tiếp tục vùi đầu vào công việc mà không quan tâm tới mình nữa, ấm ức bĩu môi.
Anh ta quá chán nản vì không có gì làm, bèn tự tìm việc để mình làm: Đi tìm sự khác lạ ở trên người Vu Phùng Cửu.
Vu Phùng Cửu dạo này lạ lắm à nha. Da mặt có vẻ bóng hơn này, nhìn anh gần đây có vẻ thoải mái hơn nhưng đôi mắt tại sao cứ thấy tối tối, giống như là đang buồn vì…
Giang Yến Cảnh chần chừ khi nghĩ đến nhận xét đó.
Buồn vì tình? Nó có phù hợp với Vu Phùng Cửu không thế?
Vụ việc xảy ra ở Vu gia năm năm trước bất cứ ai cũng biết, nhưng còn những thông tin ẩn thì chỉ có một số những người thân cận với Vu gia mới được tiếp xúc thôi.
Giả như cô bé Hướng Đường Nghi bị đuổi ra khỏi Vu gia, giả như cô bé đó không phải là con ruột của Vu Khải Liễm, giả như…
Vu Phùng Cửu có tình cảm ngoài anh em với cô bé.
Từ đó đến bây giờ, Vu Phùng Cửu vẫn cứ ở một mình như vậy, không tiếp xúc gần ai, hôn ước với Kiều Uyển Viên năm lần bảy lượt bị anh phản đối, liền bị hủy bỏ luôn.
Lẽ nào là tìm được một người thích hợp rồi hả ta?
Giang Yến Cảnh nảy sinh sự tò mò, không biết thánh nhân phương nào mà lại có thể cưa đổ được vị tổ tông khó tính này, bèn lấy điện thoại trộm cấp báo với Vu Kim Mĩ, cầu đồng minh.